PDA

View Full Version : Bà nội chồng của tôi



hoa mai
05-02-11, 00:57
Bà nội chồng của tôi


Chồng tôi mồ côi, từ nhỏ sống với bà nội. Nhớ ngày anh mang trầu cau sang hỏi cưới tôi, má tôi bảo: “Làm dâu má chồng đã khổ, làm dâu bà nội chồng càng khổ gấp trăm lần, con suy nghĩ kỹ chưa?”. Tôi gật đầu mà lòng rất hoang mang.

Quả thật, làm dâu bà nội mới mấy ngày tôi đã oải. Nội nhặt rau gần như chẳng bỏ phần nào, nước mắm ăn còn dư phải để lại bữa sau ăn tiếp… Tôi góp ý: “Tụi con làm có tiền, nội đừng tiết kiệm quá, ăn vậy bệnh chết”. Nội bảo: “Tiết kiệm đồng nào đỡ đồng đó, tích tiểu thành đa mà con”. Tôi đành chịu thua. Trời tối, tôi mở đèn cho sáng, nội đi tắt hết, chỉ chừa đúng một bóng tù mù giữa nhà. Tôi rửa chén, nội bảo: “Con mở nước ào ào vậy hao lắm, nhiều người không có nước xài”… Ở nhà sinh hoạt thoải mái đã quen, nay bị ép vào khuôn khổ khiến tôi rất bực. Tôi nói chồng: “Nội cứ xét nét từng chút vậy làm sao em chịu nổi? Hay mình dọn ra ngoài ở”. Chồng tôi buồn buồn: “Em thương anh thì ráng chiều cho nội vui, anh chỉ có mình nội”.

Biết vợ chồng tôi lục đục, nội chẳng còn “góp ý” với tôi nữa. Trời tối, nội chủ động mở đèn, mâm cơm đạm bạc bấy lâu giờ thêm vài món… Tôi đắc ý vì đã “thắng” được nội. Đến tháng thấy tiền điện cũng không tăng thêm bao nhiêu, tôi bảo chồng: “Nội tiết kiệm không đúng chỗ, mở thêm đèn nhưng tiền điện cũng đâu có tăng”. Sau đó, sang con bé hàng xóm chơi, tôi mới biết nội ở nhà không dám mở tivi, mở quạt như trước để bù vào phần hao phí của tôi. Tôi ương bướng tự nhủ: Mình đưa tiền đầy đủ, tại nội tự đày bản thân mà thôi!

Một hôm, người hàng xóm sang chơi than phiền với nội về con dâu của bà. Nội bảo: “Dù con dâu khó thương cách mấy thím cũng phải ráng tìm chỗ để thương, vì nó thương con trai của thím. Là người một nhà, sống với nhau cả đời, chiều nhau một chút cho yên cửa yên nhà”… Tôi đứng lặng. Hóa ra bấy lâu không phải tôi “thắng” mà là nội nhường tôi, vì tôi là người một nhà với nội, vì nội muốn vợ chồng tôi yên ấm.

Từ đó, tôi bắt đầu thay đổi bản thân. Tôi chủ động tắt bớt đèn, mở nước vừa đủ xài, vợ chồng không ra ngoài ăn sáng mà ở nhà ăn với nội… Nội có vẻ vui nhưng vẫn bảo tôi: Con cứ sống theo ý con, không cần chiều theo nội, tại nội kham khổ quen rồi… Thấy nội hài lòng, chồng tôi rất mừng. Thật ra bản thân tôi cũng rất khổ tâm khi phải chiều theo ý nội. Mua quần áo, đồ đạc gì tôi cũng không dám nói thật giá. Vợ chồng tôi muốn ra ngoài ăn một bữa cũng phải nói dối nội đi ăn cưới…

Khi em tôi bị tai nạn giao thông, ba má tôi phải cầm cố tài sản chạy chữa. Tiền tôi dành dụm được cũng chỉ như muối bỏ bể. Đúng lúc thắt ngặt nhất, nội giúi đưa tôi 50 triệu đồng bảo mang về lo cho em. Tôi cảm kích ôm nội không nói nên lời… Giờ tôi đã dần học theo cách sống của nội, đã biết áy náy khi bỏ thức ăn thừa, biết tiếc khi phung phí tiền vì mua một món chưa cần thiết… Khi tôi và nội không còn gượng ép để thương nhau thì nội lại rời bỏ chúng tôi ra đi.

Đám tang nội nhiều người lạ huơ lạ hoắc đến thắp nhang. Một bà cụ bảo: “Bà Hai tốt lắm, tháng nào cũng cho tui 10 ký gạo, chai nước mắm, nhờ vậy mà tui đỡ khổ”. Một chị mặc bộ đồ cũ của tôi, bế đứa con đội chiếc nón của cu Bi nhà tôi, vừa lạy trước linh cữu của nội vừa khóc. Chị kể, chị bán nước mía ở lề đường, bị bọn côn đồ trấn lột hết vốn liếng, nhờ nội tôi giúp cho một số vốn, quần áo của mẹ con chị cũng do nội cho… Thắp nén nhang đưa tiễn nội, tôi nghẹn ngào khóc, ân hận vì những ngày trước đã làm nội buồn. Nội ra đi để lại tiếc thương cho nhiều người và để lại cho tôi một bài học làm người.

vân từ
05-02-11, 01:05
Cám ơn hoamai đã gởi một bài có ý nghĩ trong dịp đầu năm. Những con người cao thượng mới có thể bao dung như vậy, và chính những con người đó thật sự làm thay đổi cuộc đời.

Vân Từ