PDA

View Full Version : Thằng Bờm hay Thánh Nhân - (phần 1 , 2 và viết tiếp)



VULONG
06-10-23, 23:52
Thằng Bờm hay Thánh Nhân


Thằng Bờm sinh ngày mùng 6 tháng 9 năm 1957 lúc 21.00’ (theo giờ Bắc Kinh hồi đó còn theo giờ Hà Nội là 20.00’) tại Hà Nội (âm lịch là ngày 13/8/1957).

I - Dự đoán theo phép “Cân Xương Tính Số”

“ Số 4 lượng 3 chỉ

Bẩm sanh tâm trí cực thông minh
Lẫm liệt hiên ngang vượt bất bình
Tài lộc sẵn dành trời đã định
Quý nhân như có ở quanh mình”.

II - Dự đoán theo phép “Quỷ Cốc Toán Mệnh”

Tứ Trụ của Thằng Bờm theo Tử Vi là:

Đinh Dậu - Kỷ Mùi - Tân Tị - Mậu Tuất

“Lưỡng đầu: Đinh - Mậu

Cơ Nghiệp:

Phúc đức tổ tiên để lại đã lâu đời
Tên họ lưu danh ở Lầu Rồng Gác Phượng nức tiếng thơm
Gặp người ở góc tri chân mây
Giòng sông Giang hoài dù đục vẫn phản chiếu ánh sáng

Sự Nghiệp :

Sự nghiệp gặp năm Dần, năm Thìn hẳn là bay nhẩy
Đến chốn Lầu Vàng Điện Ngọc thật là xuất chúng
Từ Cung Vua quay lại nhìn những ngày qua
Đã trải qua bao ngày ở chốn bến sông”.

Qua 2 cách dự đoán ở trên có vẻ phù hợp với nhau chỉ ra rằng mệnh của người này có khả năng được làm Vua. Tức mệnh của bậc đế vương nhưng trong tứ trụ của người này không có Tài (tiền) mà mệnh đế vương mà không có Tài thì dĩ nhiên không thể là Vua mà phải là mệnh của các bậc Thánh Nhân (giống như Nguyễn Trãi phò Lê Lợi hay Khổng Minh phò Lưu Bị chăng ?).

Không biết suy luận của tôi có đúng không?

(Còn tiếp)

VULONG
07-10-23, 00:07
(Tiếp theo)

III – Dự đoán theo Tử Bình

Tứ Trụ của Thằng Bờm theo Tử Bình là :

Đinh Dậu - Mậu Thân - Tân Tị - Mậu Tuất

Các thông tin đẹp :

1 - Sát (Đinh) Ấn (2 Mậu) tương sinh còn có Kình Dương (Thân) thì không gì là không quý hiển (Dự Đoán Theo Tứ Trụ - Thiệu Vĩ Hoa).
(Sát Ấn tương sinh còn gặp Kình Dương thường giỏi cả Văn lẫn Võ còn Thực Thần chế Sát thường chỉ phát về Võ nghiệp.)

2 - Tam hội Thân Dậu Tuất hóa Kim thành công nói nên người này được cả thế giới vô hình (người âm) lẫn hữu hình (người dương) phù hộ, giúp đỡ… (Giải Mã Tứ Trụ - VULONG).

(Chỉ tiếc là tam hội Thân Dậu Tuất hóa Kim này lại là kỵ thần của Tứ Trụ nên không thể đẹp như tam hội Dần Mão Thìn hóa Mộc là dụng thần của Adolf Hiler hay tam hội Tị Ngọ Mùi hóa Hỏa là dụng thần của TT. Mỹ Donald Trump.)

3 - Trụ giờ Mậu Tuất là Khôi Canh, nghĩa là người này nếu không phải con trưởng cũng đoạt trưởng, nghĩa là có tinh thần trách nhiệm như con trưởng cùng nghĩa với tướng cầm quân hay quân sư phò Vua (Dự Đoán Theo Tứ Trụ - Thiệu Vĩ Hoa).

4 - Can ngày Tân thuộc hành Kim thấy Tị trong Tứ Trụ là có Quý nhân Học Đường, Tân Tị là chính ngôi : Điều này cho biết người này có học vấn cao (đỗ đạt cao - đại học hay tiến sĩ) thường làm trong ngành giáo dục như giáo sư, viện sĩ,… (Dự Đoán Theo Tứ Trụ - Thiệu Vĩ Hoa).
(Học đường cần phải gặp Thiên Ất quý nhân và Văn Xương quý nhân…phù hộ thì mới tốt nếu không tài năng khó thi thố, ý chí bị bó buộc. Rất may trong Tứ Trụ này có cả 2 quý nhân tốt nhất là Thiên Ất và Văn Xương.)

5 - Trụ tháng có Chính Ấn (Mậu) bốn can (hay trong tứ trụ?) không có Chính Tài hay Thiên Tài : Múa bút thành danh, nghĩa là dễ nổi danh về viết sách hay về học vấn (trang 178 Can Chi Thông Luận - Nguyễn Ngọc Hải).

6 – Kình Dương (Thân) gặp Chính Ấn (Mậu) mưu kế hơn người (trang 305 Can Chi Thông Luận - Nguyễn Ngọc Hải).

Dự đoán theo môn Tử Bình thì rõ ràng trong Tứ Trụ của Thằng Bờm có các thông tin trên cho biết nếu không phải là Vua hay Tướng Soái thì phải là bậc quân sư cao nhất, chỉ phò Vua mà thôi.

IV – Dự đoán theo Tử Vi (với Tử Vi thì tôi không hề biết)

Tứ Trụ của Thằng Bờm theo Tử Vi là :

Đinh Dậu - Kỷ Mùi - Tân Tị - Mậu Tuất

Nói chung dự đoán theo Tử Vi thì cho đến nay hầu như tất cả cao thủ Tử Vi đều kết luận Tứ Trụ của Thằng Bờm bình thường không có gì đáng phải quan tâm cả (chưa thấy ai nói Tứ Trụ này có 1 điểm nào đẹp hay tốt cả).

(Còn tiếp)

VULONG
07-10-23, 00:15
(Tiếp theo)

V – Dự đoán theo Sấm trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm

Thánh Nhân trong Sấm Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm được tranh luận và phân tích rất nhiều trong chủ đề “Thời nay đoạn kết của Sấm Trạng ?” ở mục Khoa Học Huyền Bí của trang web tuvilyso.com (là tiền thân của trang web tuvilyso.org này).

Sau đây là một số đoạn :

Nhập Môn (tuvilyso.com) đã viết :

“375 - Thiên sinh thiên tử ư hỏa (火) thôn”
Nếu buổi tối đứng trên cao, ví dụ đứng trên một cao ốc, ngọn đồi, hay núi, nhìn xuống các thôn làng thành phố thì sẽ thấy ánh lửa, hoặc ánh đèn dưới chân núi rực sáng một vùng, đưa đến cái ý "hỏa thôn", ngụ ý là "lửa dưới núi"!

Tức Thánh Nhân sinh vào năm Bính Thân hay Đinh Dậu có Mệnh: Sơn Hạ Hỏa”.

Với câu này hoàn toàn ứng với năm sinh 1957 (Đinh Dậu) của Thằng Bờm

Thiên Nhân (tuvilyso.com) đã viết :

“…Ở đây, lại có thêm một trùng hợp quan trọng nữa cho Kim Kê (đã được phân tích trong các bài trước): nếu Thánh Tản hóa thân vào Kim Kê Đinh Dậu (1957), thì ngài sẽ được đúng 70 tuổi vào năm Bính Ngọ của 2026, ứng với câu Sấm:

“424 - Bạch Hổ kim đái ấn
425 - Thất thập cổ lai xuân" ”.

Với câu này hoàn toàn ứng với năm sinh 1957 (Đinh Dậu) của Thằng Bờm.

Còn câu :

"428 - Hỏa thôn đa khuyển phệ
429 - Mục dã dục nhân canh"

Thiên Nhân (hay Nhập Môn) dịch là:

"Chó sủa vang thôn hỏa
Giục dã người ra đồng làm việc"

Với câu này thì đa số người dự đoán giờ sinh của Thánh Nhân vào khoảng giờ Dần hay Mão vì nó ứng với tiếng chó sủa vào buổi sáng khi người nông dân bắt đầu ra đồng làm việc. Nếu hiểu theo nghĩa đen hoàn toàn như vậy thì câu này ý nói vào vụ thu hoạch lúa mùa hè, để tránh cái nóng như thiêu như đốt, người nông dân phải đi ra đồng sớm từ khi trời còn tối nên chó trong làng mới sủa vang như vậy (nếu trời đã sáng hẳn thì không có chuyện đó). Dĩ nhiên họ sẽ nghỉ khoảng thời gian giữa trưa là lúc nắng gay gắt nhất và rồi lại ra đồng lúc xế chiều và tiếp tục lao động ở ngoài đồng và ở nhà cho tới đêm khuya. Nếu điều suy luận này đúng thì có 2 khoảng thời gian Thánh Nhân có thể được sinh ra là vào lúc sáng sớm ứng với giờ Dần (từ 3 đến 5 giờ sáng) hay Mão (từ 5 đến 7 giờ sáng) hoặc vào buổi tối ứng với giờ Tuất (từ 19 giờ tới 21 giờ).
Vụ mùa thu hoạch vào tháng 6 mà Thằng Bờm sinh vào tháng 9 cho nên nếu dịch hoàn toàn theo nghĩa đen thì câu Sấm này không ứng nghiệm với Tứ Trụ của Thằng Bờm.

Nhưng theo suy luận của tôi thì không mấy khi nghĩa của những lời Sấm lại đúng hoàn toàn theo nghĩa đen của chúng cả. Còn nếu dịch theo nghĩa bóng và dựa theo Tứ Trụ của Thằng Bờm thì nghĩa của từ Tuất (chó sủa) ở câu sấm này theo tôi nó chỉ có nghĩa cho biết thông tin là Thánh Nhân sinh vào giờ Tuất mà thôi.
Nếu đúng như vậy thì câu Sấm này đã ứng nghiệm với Tứ Trụ của Thằng Bờm.

Còn câu :

- “377 - Tiền sinh cha mẹ đà cách trở”.

Thiên Nhân (hay Nhập Môn) dịch là:

“Khi sinh ra cha mẹ đã cách trở (tức kẻ còn người mất) ”.

Lời dịch nghĩa câu trên hoàn toàn theo nghĩa đen nên không thể đúng được bởi vì theo tôi thì Thánh Nhân phải do hồn thiêng của sông núi đất Việt sinh ra cho nên “cha mẹ đà cách trở” ở đây chính là khoảng thời gian từ 1954 đến 1975 khi hai miền Bắc Nam bị phân chia đầy đau thương.
(Khoảng thời gian này hoàn toàn ứng với sau 500 năm là năm 2010 Thánh Nhân sẽ xuất hiện – tức lúc đó mọi người sẽ biết chứ không phải lúc đó mới sinh ra Thánh Nhân - theo lời tiên tri của Sấm Trạng Trình - Nguyễn Bỉnh Khiêm 1491 – 1585.)

Với câu này hoàn toàn ứng với năm sinh 1957 (Đinh Dậu) của Thằng Bờm.

VULONG
08-10-23, 08:14
VI – Dự đoán theo nhà Chiêm tinh Ấn Độ

Nhập Môn (tuvilyso.com) đã viết :

“Ngoài ra trong một đoạn do bác Thiên Nhân trích từ bài viết của bác LVV sau đây, cho thấy nhân vật kia đã ra đời trước năm 1963:

“Năm 1963, một nhà Chiêm tinh Ấn Độ sang Việt Nam và đã nhìn thấy ma khí trong dinh Độc Lập, sau ngày chính biến 11 - 1963, ký giả Phan Nghị trên báo Ngôn Luận đã tường thuật cuộc phỏng vấn bị kiểm duyệt trước đó, bài tường thuật có 2 điểm rất đáng chú ý: Một là nước Việt Nam có nhiều cơ hội để thống nhất, hai là ông (Chiêm tinh gia Ấn) nhìn thấy một vì sao rất sáng trên vòm trời Khảm phương nước Việt, báo hiệu sự giáng thế của một đại nhân”.

Từ các phân tích và suy luận từ trước cho đến nay, cộng thêm sự nhận xét của vị chiêm tinh Ấn Độ trên đây, tất cả các chi tiết đều ăn khớp với nhau khá lạ lùng, cho phép tạm kết luận là Thiên Tử do Thánh Tản hóa thân, ra đời vào năm 1957 ở một vùng ven biển, sông, hồ nào đó ở phía bắc của Sài Gòn”.

Với đoạn này hoàn toàn ứng với năm sinh 1957 (Đinh Dậu) và hướng sinh (phía bắc của Sài Gòn là Hà Nội) của Thằng Bờm.

(Tức là Thánh Nhân phải sinh sau năm 1954 và trước năm 1963.)

VULONG
09-10-23, 04:00
Nói chung với 6 môn dự đoán mà tôi đã đưa ra ở trên thì hầu như đều đưa đến một đáp số chung và phù hợp nhau (trừ Tử Vi) nói về Tứ Trụ của Thằng Bờm là một người có tài, có đức, có học vấn cao,… nhưng không phải mệnh của một bậc Đế Vương mà chỉ là mệnh của một người phò vua (như Nguyễn Trãi phò Lê Lợi hay Khổng Minh phò Lưu Bị chẳng hạn).

Nhưng điều quan trọng đáng quan tâm ở đây là Tứ Trụ của Thằng Bờm lại ứng hợp hầu hết với tất cả các câu Sấm nói về nhân vật là Thánh Nhân trong Sấm Trạng Trình – Nguyễn Bỉnh Khiêm.

Vậy thì trong thực tế Thằng Bờm đã làm được những gì khi nay đã ngoài 60 tuổi để chứng tỏ những điều dự đoán trên là đúng?

Sau đây tôi sẽ lần lượt công bố bản thảo của cuốn “Những Huyền Thoại Của Đời Tôi” do chính Thằng Bờm kể mà tôi ghi chép lại cho mọi người kiểm nghiệm.


Những Huyền Thoại Của Đời Tôi (bản thảo)

1 - Lá Thư Căm Thù

Chuyện xẩy ra vào những năm anh ta còn đang học Phổ Thông trên một vùng đất Quan Họ phía nam sông Đuống.

Tại vùng đất Quan Họ mà anh ta theo bố mẹ sơ tán này (vì máy bay Mỹ ném bom Miền Bắc) đã để lại cho anh ta bao ký ức đẹp, thơ mộng của các nàng thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng cùng làn điệu dân ca Quan Họ đã đi sâu vào trái tim của anh ta đến tận bây giờ. Nhưng đáng tiếc thay kẻ thù anh ta (lúc đó anh ta không hề biết) lại không bao giờ để anh ta được tự do tận hưởng những chuỗi ngày thơ mộng đó.

Sau năm 1972, Mỹ đã ký kết hiệp định rút quân khỏi miền Nam Việt Nam và không ném bom Miền Bắc nữa nên vào năm 1973 hay 1974 gì đó, bệnh viện của huyện Thuận Thành này đang đóng ở nơi sơ tán là thôn Phủ thuộc xã Ninh Xá sẽ được di chuyển tới trung tâm của huyện này. Từ vị trí của bệnh viện cũ đến vị trí của bệnh viện mới khoảng 3 đến 5 km nhưng phải đi qua vị trí của nhà máy máy Đại Tu ô-tô số .... mà bố mẹ của anh ta đang làm việc. Một điều hầu như không ai lúc đó (và có thể đến bây giờ) có thể hiểu nổi rằng một nhà máy sửa chữa ô tô lại không trở giúp dù chỉ 1 chuyến cho bệnh viện này. Sau 3 tháng ròng rã dùng xe bò (không có bò), xe cải tiến,.... toàn bộ cán bộ và công nhân viên của bệnh viện cũng đã di chuyển xong bệnh viện.

Cái gì đến nó sẽ đến, đó là lẽ đương nhiên của đời. Toàn bộ bác sĩ, y tá và nhân viên của bệnh viện đã họp lại.... để cắt máu ăn thề viết ra "Lá Thư Căm Thù" thề không đội trời trung với "Nhà Máy Đại Tu...".

Vậy thì tại sao cả ban giám đốc, đảng ủy, công đoàn.... của nhà máy này lại cùng ra quyết định không giúp đỡ bệnh viện trong khi nhà máy luôn luôn có ít nhất vài ba chiếc xe tải có thể vận chuyển giúp đỡ họ ? Hơn nữa chả nhẽ cả ban cán bộ của nhà máy này toàn là những thằng Điên hay sao mà không biết chính họ, vợ con họ cùng tất cả công nhân nhà máy đang phụ thuộc vào bệnh viện khi ốm đau, bệnh tật ?

Những năm gần đây anh ta đã biết mục đích vì sao ban Giám đốc, đảng ủy,.... nhà máy mà bố mẹ anh ta đang làm việc lại có quyết định chó má đến như vậy. Thật nực cười là mục đích của quyết định này lại là đánh đổi tính mạng của tất cả cán bộ công nhân viên, gia đình của nhà máy chỉ để thi hành Mệnh Lệnh của một tên Quỷ Satan (ám chỉ tên chùm mật vụ của Bắc Việt lúc đó) hòng chỉ muốn giết chết anh ta. Sự việc này hoàn toàn giống như vụ đầu độc bà Hillari Clinton khi đang tranh cử tổng thống Mỹ - bị viên phổi. Đáng tiếc rằng anh ta không như bà Hillary Clinton luôn luôn có các vệ sĩ và bác sĩ bên cạnh bảo vệ, chữa trị kịp thời.

(Tất cả các thông tin này anh ta đã nhớ lại cho nên có thể đúng, có thể sai hoặc không chính xác. Do vậy hy vọng những người đã và đang làm việc tại bệnh viện này hoặc những người ở vùng này cho biết các thông tin này đúng hay sai?)

VULONG
09-10-23, 05:57
(Tứ Trụ của Thằng Bờm này chính là Tứ Trụ của người mà tôi đã đưa ra trong chủ đề "Thánh Nhân Trong Sấm Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm" trong mục "Tử Bình - Bát Tự" của trang web "Diễn Đàn Lý Học Đông Phương".

Chỉ cần đọc 2 bài: Câu chuyện “Tiếu Lâm” và “Đáp Án”)

Để tiện lợi cho người đọc tôi trích 2 câu chuyện này ra đây

“Câu chuyện Tiếu Lâm

Sau khi tốt nghiệp đại học (1982), vì thất nghiệp nên anh ta thường hay lên Đại Từ và Định Hóa để mua chè mang về Hà Nội đổ ở các quán nước. Một lần lên Định Hóa, trên đường vào Mái Đình Hồng Thái Cây Đa Tân Chào (lúc đó anh ta chưa biết), có một đoàn người (khoảng hai chục người) ăn mặc quần áo mầu nâu mượt mà như các cụ đi ăn cỗ. Vì trời vừa mới mưa xong lên trên mặt đường có nhiều vũng nước ổ gà. anh ta cứ cắp cổ đạp xe, thấy vậy người đi đầu tiên (chắc là Thủ Tướng) né vào vệ đường và bảo mọi người đi sau cũng làm như vậy. Khi đi qua đoàn người thì bất thần một người từ trong bụi cây bước ra chặn xe của anh ta và nói “Thủ tướng Phạm Văn Đồng đấy”. Anh ta ngơ ngác không hiểu gì cả, nghĩ rằng ở cái đất xứ rừng rú mù xa này làm gì có ông Đồng ông đót gì ở đây? Khi đó Thủ tướng nói “Nếu nó vội thì để cho nó đi” và thế là anh ta lại lên xe đạp tiếp. Các lần sau lên mua chè có một vài cô gái xing đẹp khoảng độ 16, 18 tuổi người Kinh (thuộc gia đình lên khai hoang từ các năm 1960) làm quen, mãi gần đây anh ta mới biết là Thủ Tướng muốn làm quen một cách tế nhị, nhưng anh ta vẫn không biết lý do gì dẫn đến chuyện này....

Bình giải:
(Bây giờ kiểm tra lại thì đó không phải mái đình Hồng Thái mà là một mái đình nào đó cũng khá quan trọng vì anh ta từng thấy cả đoàn học sinh cấp 2 đến thăm quan. Mái đình này vẫn thuộc đất Thái Nguyên nên muốn đến mái đình Hồng Thái thì phải đi tiếp khoảng 5 km mới tới đất Tuyên Quang rồi đi tiếp khoảng 5 km nữa mới có thể đến mái đình Hồng Thái (theo Goole Maps)? Còn thực chất của cuộc gặp gỡ này không phải “Ngẫu Nhiên” mà có sự chuẩn bị cẩn thận từ trước rồi. Vì khi vào tới nhà mà anh ta quen (gặp ở Đại Từ đã mời anh ta lên đây chơi để mua chè) thì người đó đã hỏi anh ta “Có gặp một đoàn người không, họ vừa ở đây đợi hơn 1 tiếng đấy” - lúc đó anh ta không nghĩ họ đã đợi anh ta vì anh ta đã ngồi nghỉ ở quán nước để tán dóc với cô bé bán nước trẻ tuổi xinh đẹp và duyên dáng (khoảng 14, 15 tuổi) khá lâu (ở chỗ đường cái nhựa rẽ vào đường đất này - cách xa tới hơn chục km). Lúc đó anh ta có nhìn thấy mấy chiếc xen con rẽ vào đường đất này, sau đó anh ta còn nhớ một ai đó nói “ Đi thôi Thủ tướng đợi lâu quá rồi”...)

…...........................................

Phần Đáp án :

Xoay sở đủ mọi nghề trong 2 năm (1983 và 1984), vì mua đắt mà bán rẻ nên vốn liếng dần dần bốc hơi hết, anh ta đành phải chui vào một cơ quan nhà nước làm chân bảo vệ ban đêm để ban ngày cùng mấy chiến hữu đi tìm nghề phụ (1985- 1987)… Rồi cuối cùng chả đâu vào đâu anh ta đành phải về nhà máy sửa chữa ô tô số X ….mà bố mẹ của anh ta đang làm việc ở Gia Lâm - Hà Nội để chờ 1 tiêu chuẩn đi xuất khẩu lao động của bố mẹ anh ta (từ cuối năm1987 đến cuối năm 1988).

Ở nhà máy này anh ta không giống như những người đến đây để chờ sang Tiệp là phải học tiếng Tiệp và đi đóng gạch, anh ta chỉ phải gác phòng kế hoạch xuốt 8 giờ “vàng ngọc” của nhà máy mặc dù bố mẹ anh ta chỉ là công nhân (nhà máy này được trung ương lấy làm thí điểm để cải tổ nền kinh tế XHCN. Cụ thể một trong các cách cải tổ đó là giám đốc của nhà máy này là người đầu tiên trong nước được phép với tư cách cá nhân ký với Tiệp Khắc để xuất khẩu lao động mà sau 1 hay 2 năm gì đó nếu tốt mới được triển khai ra cả nước).

Một hôm phòng “Kế hoạch - Tài vụ” họp có sự hiện diện của một cán bộ trên cục giao thông vận tải về (đã được báo trước như vậy). Giữa chừng cuộc họp ông cán bộ chạc ngoài 50 tuổi này nói với anh ta (lúc đó mọi người đang họp trong phòng đều nghe thấy) “chúng tôi muốn mời anh đến chỗ chúng tôi làm việc để giúp ông Võ Văn Kiệt cải tổ nền kinh tế” (Lúc đó ông VVK đang làm chủ nhiệm ủy ban kế hoạch nhà nước). Anh ta trả lời “ Tư bản có hàng mấy trăm năm rồi thì cứ theo nó mà làm, cần gì phải nghiên cứu nữa, mà mấy …. làm gì ….nghe”. Lập tức ông ta đập bàn và quát “Láo, láo thật, các anh các chú ấy đáng bậc tuổi cha chú mày mà mày dám hỗn như vậy à”. Thấy vậy trưởng phòng ngồi cạnh anh ta nói nhỏ với anh ta “Ông ta là chuyên viên của ông VVK chứ không phải của cục giao thông vận tải như đã báo trước đâu”. Lúc bấy giờ mặt anh ta tái mét không còn một giọt máu và anh ta nghĩ “Thế là hết hy vọng đi Tây“. Sau đó cuộc họp được “Giải Lao”, một lúc sau anh ta được gọi tới phòng tổ chức gặp giám đốc. Lúc đó mặt của giám đốc cũng gần giống mặt anh ta bởi vì chính giám đốc được vị chuyên viên này chọn về đây và dĩ nhiên vị chuyên viên này lúc nào cũng có quyền lôi giám đốc đi nhận nhiệm vụ ở nơi khác. Giám đốc nói một câu rất từ tốn “Anh có muốn làm 1 chân bảo vệ giống bố mẹ anh không?”

Một lúc lâu chắc là mặt anh ta không còn tái nữa, trưởng phòng đến gọi anh ta cùng đến gặp riêng với vị chuyên viên này, mặc dù lúc đó trong phòng họp vẫn còn rất nhiều người. Vị chuyên viên nói “Chúng tôi biết nội dung của 6 lá thư mà anh K trình lên thủ tướng Phạm Văn Đồng là của chính anh …Chúng tôi biết anh về đây để chờ đi Tiệp. Đi Tiệp anh cũng chỉ là một người làm thuê, đến chỗ chúng tôi lương lậu anh cứ yên tâm, chỉ sợ không làm được việc thôi…”. Lúc đó anh ta nghĩ ông nội sỏ nhầm giầy Tây thì số phận sẽ chẳng khác gì thầy chủ nhiệm của anh ta trước đây khoác áo Bộ Trưởng bộ … đi họp hội nghị Gienever (1954)... và gần đây đã chết bất đắc kỳ tử trước khi chính thức được vào 15 vị nguyên thủ quốc gia (anh ta đã nhầm với bộ trưởng sau, còn thầy (Tạ Quang Bửu) khi dậy anh ta đã thôi không làm bộ trưởng bộ Đại Học và Trung Học nữa rồi).

Lại thêm một lần nữa anh ta không hiểu anh ta có liên quan gì tới 6 lá thư này. Anh ta chỉ nhớ rằng vợ của anh K có lần nói tới anh K là : anh K đã mấy lần cùng đoàn thanh niên lên gặp Thủ Tướng với danh nghĩa “Thay mặt thế hệ trẻ trình Quốc Thư”... Có một lần khi tranh luận anh ta nhớ có nói với anh K là “Phải xóa sổ hai ngành lương thực và thực phẩm” thì lần đó chỉ sau 2 tuần anh K về nói với anh ta “Thủ Tướng PVĐ đã phê duyệt”…

Vậy thì nội dung của 6 lá thư này là gì và nếu nó đúng là đường nối cải tổ của nền kinh tế XHCN sang nền kinh tế thị trường như ngày nay thì nó có đúng như cao thủ Hà Uyên (theo tôi biết cao thủ Hà Uyên là thiếu tướng đã từng được chính phủ cử sang Trung Quốc nghiên cứu Mệnh Học) đã dự đoán là có sức mạnh “Âm thầm, lặng lẽ” hay không? Và so với lĩnh vực tình báo hay an ninh quân đội thì liệu cái nào mạnh hơn? Thì xin nhường lời cho mọi người kết luận.

Thật may mắn, anh ta đã được sang Tiệp trong đợt gần như cuối cùng của nhà máy này và dĩ nhiên anh ta không còn phải nghe lời mắng của anh K “Chuyện đại sự đã có ông Đồng, ông Duẩn lo, mày hãy lo cho cái thân của mày đi”. Với câu nói đó thì hiện giờ anh ta đã khẳng định lúc đó anh K cũng không biết đây là sự chuẩn bị từ trước của Thủ Tướng Phạm Văn Đồng, đúng như lời mà vị chuyên viên đã nói với anh ta “Chúng tôi biết…”.

Thỉnh thoảng vào chủ nhật anh K có về nhà với tờ giấy cầm trong tay (ghi hàng chục câu gì đó) ngồi trao đổi (hay tranh luận) với anh ta, mỗi lúc lại cặp cụi ghi ghi, chép chép cẩn thận cái gì đó vào tờ giấy đó. Chắc đây là nội dung 6 lá thư mà anh K trình lên Thủ Tướng thì phải?

Một lần khi còn ở Tiệp Khắc (năm 1989), lúc đó phong trào biểu tình đòi thay đổi chế độ diễn ra rất mạnh mẽ ở các nước Đông Âu nhất là Tiệp Khắc. Mọi người đều tin tưởng rằng năm 1989 Chủ Nghĩa Xã hội sẽ sụp đổ. Nhưng nhiều người VN làm tại nhà máy Avia (ở Praha 9) này đều nói với công nhân Tiệp Khắc lúc đó là phải đợi đến năm 1990 mới sụp đổ. Rồi năm 1990 đúng là Xã Hội Chủ nghĩa đã sụp đổ thật.

Vào đầu kỳ giải bóng đá lúc đó (1990), trong phòng ăn tập thể của một nhóm người VN tại hãng Avia này, họ đã hỏi anh ta dự đoán xem 4 đội nào vào tứ kết , 2 đội nào vào trung kết và đội nào sẽ vô địch? Anh ta ngớ người ra không hiểu vì sao họ lại hỏi như vậy, chả nhẽ sắp có bão táp gì nổi lên chăng? Anh ta liền trả lời làm sao có thể đoán được cơ chứ? Thì nhiều người phản đối “Nếu như vậy thì tại sao năm 87, 88 mày lại dự đoán đúng năm 1990 Xã Hội Chủ Nghĩa sẽ sụp đổ ?” Anh ta thấy vô lý quá vì anh ta có dự đoán như vậy khi nào, mà sao lại là anh ta? Thế là họ đã nói ra rằng chính anh ta đã nói với anh K như vậy vì có người phòng bên cạnh (tường ngăn cách bằng tấm lứa đan) là cô Viễn đã nghe thấy, sau đó đã nói với cả nhà máy Đại Tu như vậy. Anh ta nhớ lại, quả đúng anh ta đã trả lời câu hỏi của anh K như vậy - chắc đây chính là câu hỏi thứ 2 mà Thủ Tướng Phạm văn Đồng hỏi giống như câu hỏi trước, khi anh ta đang học lớp 5 trong giờ Thủ Công tự đóng sổ tay cá nhân mà thầy giáo yêu cầu cả lớp “Hãy viết vào sổ tay năm nào giải phóng Miền nam?”. Lần đó anh ta viết "Năm 1975 hòa bình sẽ đến với nhân dân Việt Nam". Anh ta đành phải thừa nhận đúng là như vậy rồi để cho qua chuyện anh ta đoán bừa rằng Ý, Đức, Anh và Argentina vào tứ kết, Đức và Argentina vào trung kết, Đức vô địch. Họ lại còn hỏi anh ta thế Đức thắng tỉ số bao nhiêu? Anh ta bất ngờ tưởng nói đến như vậy là quá đủ rồi còn hỏi đến mức đó thì thấy lạ (chỉ vì anh ta không đánh cá độ bao giờ nên làm sao biết được tỷ số mới là quan trọng nhất - tiền thưởng cao nhất). Anh ta liền nói bừa là có con số 2 - chỉ điều này sai. Sai là đúng thôi bởi vì đúng thì lúc đó khối người giầu to rồi. Bởi vì ông trời không dễ dàng cho ai như vậy cả?

Bình Giải : Một trong những tên chùm mật vụ của Bắc Việt lúc đó được thủ tướng Phạm Văn Đồng giao nhiệm vụ bảo vệ và giúp đỡ anh ta từ khi anh ta còn đang học lớp 3 hay 4 gì đó. Nhưng đáng tiếc thay cho anh ta là tên chùm mật vụ này lại lên kế hoạch giết anh ta bằng cách, một mặt xì hơi độc cho anh ta bị viêm phổi nặng ho ra hàng bát ô tô máu còn một mặt làm cách không cho anh ta được cấp cứu tại bệnh viện của huyện Thuận Thành này mà phải về tận Hà Nội xa hơn 30 km với đường đầy ổ gà để cấp cứu). Đây chính là lý do vì sao xuất hiện “Lá Thư Căm Thù” này.

(Vì đây là bản thảo nên tôi chỉ viết tóm tắt như vậy.)

VULONG
15-10-23, 05:33
2 - Đại tướng Võ Nguyên Giáp

Đã vào tiết học thứ 5 (cuối cùng) của ngày 30/4/1975 (khoảng 11.20' am) nhưng hầu như tất cả các thầy cô giáo đều không lên các lớp để dạy mà tập trung tại phòng hội đồng nhà trường (cấp 3 Thuận Thành) để nghe trộm đài BBC (vì vào thời điểm đó chính quyền Bắc Việt cấm dân nghe đài BBC) về tình hình chiến sự Miền Nam. Không biết vì lý do gì mà trong giờ giải lao đó anh ta lại không đi ra ngoài mà dừng lại ngồi ngay ở bàn đầu tiên dành cho các nữ sinh (chắc là bàn đang bỏ trống còn bàn của anh ta ở cuối lớp vì là lớp trưởng) trầm ngâm suy nghĩ. Bất ngờ cô giáo Mạn (dạy Toán) bước vào lớp học, cả lớp đã đứng lên chào nhưng anh ta không hề biết vẫn ngồi suy tư. Rồi bất ngờ anh ta nhẩy cẫng lên reo to nhiều lần “Giải Phóng Miền Nam rồi”. Theo như lời anh ta kể thì hình ảnh những chiếc xe tăng đang lao vào dinh tổng thống Thiệu và lá cờ của quân giải phóng đã được cắm trên nóc nhà gần giống như các bức ảnh sau này được đăng trên các báo, đã xuất hiện trong đầu anh ta (sau này anh ta nghĩ đó là hiện tượng Ngoại Cảm). Khi bừng tỉnh anh ta thấy cô giáo đang đứng ngay trước mặt còn cả lớp đã ngồi im phăng phắc… Cô giáo cho biết không dạy và cho lớp ngồi chơi tại chỗ rồi đi ra ngoài. Do vậy anh ta không đi về chỗ ngồi của mình mà lại ngồi xuống tiếp tục suy tư. Và rồi anh ta lại nhẩy cẫng lên reo to “Giải phóng Miền Nam rồi”. Anh ta bừng tỉnh khi thấy cô giáo Mạn dạy toán lớp anh ta cùng cô giáo Mai dạy văn lớp bên cạnh đang đứng bên ngoài ngay cửa ra vào nhìn chăm chăm anh ta. Sau đó cả 2 cô giáo đã đi về phía phòng hội đồng nhà trường, một lúc sau các thầy cô giáo cùng lên các lớp học nhưng không dạy mà lại nói cho lớp nghỉ học để về báo tin với gia đình rằng Miền Nam đã được giải phóng. Sau này anh ta mới biết 2 cô giáo đã đi xuống nói với các giáo viên khác về hiện tượng lạ của anh ta nên thầy hiệu trưởng đã quyết định cho cả trường nghỉ học mặc dù đài BBC chưa đưa tin giải phóng Miền Nam. Các ngày sau một số học sinh kể lại rằng hôm đó về nhà báo tin cho bố mẹ biết thì bị mắng rằng đài báo chưa đưa tin mà thầy, cô giáo mày biết được sao… ?

Sau đây là bức ảnh được trích trong 1 bài viết trên Internet của thầy hiệu trưởng Nguyễn Tiến Chấn lúc đó (người trong ảnh) về lễ kỷ niệm 25 năm thành lập trường này :

“….Năm 1987, trong dịp trường tổ chức lễ kỷ niệm 25 năm thành lập trường phổ thông cấp 3 Thuận Thành, Thầy giáo - Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã về dự và nhận làm thầy giáo danh dự của nhà trường.

https://live.staticflickr.com/65535/53258633190_6ffaf75051_o.png (https://flic.kr/p/2p9hq9o)Đại tướng Võ Nguyên Giáp (https://flic.kr/p/2p9hq9o) by Truong Son (https://www.flickr.com/photos/134763738@N03/), auf Flickr
(Không thể đăng hình được vì ban điều hành diễn đàn này muốn như vậy. Mong bạn đọc sang diễn đàn Tử Vi Lý Số hay Lý Số VN có cùng chủ đề để xem ảnh vậy - thành thật xin lỗi bạn đọc).

Đại tướng Võ Nguyễn Giáp đến chúc mừng nhà trường nhân dịp kỷ niệm 25 năm thành lập trường….”.

Theo anh ta biết thì trước năm 1987 thành tích đạt được của trường này không có gì xuất sắc đáng để đại tướng đến thăm cả.

Lễ kỷ niệm đó diễn ra vào một ngày chủ nhật của mùa hè năm 1987 (ngày chủ nhật dành cho các quan khách còn hôm trước đó dành cho học sinh của trường – bây giờ tôi đã biết rõ là năm đó không hề có buổi tổ chức cho học sinh của trường). Buổi sáng hôm đó anh ta có về nhà và đang ngồi ngoài cửa suy tư, cười nói một mình chẳng khác gì một thằng tâm thần (lúc đó nhà máy mà bố mẹ anh ta làm đã chuyển từ nơi sơ tán về nơi mới thuộc đất Hà Nội nhưng chỉ cách chỗ cũ hơn 10 km và nằm trên con đường từ nơi sơ tán đó về Hà Nội. Anh ta mắc căn bệnh này là hậu quả do tác động một thời gian dài từ khi anh ta còn là 1 học sinh cấp 2 (lớp 6 và 7 gì đó). Vào thời gian đó theo lệnh của tên Quỷ Satan này (ám chỉ tên chùm mật vụ) nhiều tay chân của nó không những đã làm phổi của anh ta bị viêm nặng do hít phải khí độc mà còn tung tin đồn tới anh ta rằng “Công an đang nghi mày làm gián điệp cho Mỹ Thiệu, điện đài báo cho máy bay Mỹ ném bom các kho tàng quân sự, nhà máy,…. quan trọng“. Thời đó với thông tin này thì không 1 ai là không tái mặt, sợ hãi đến tuột cùng, nhất là lại với 1 thiếu niên còn đang quàng khăn đỏ. Nếu lúc đó anh ta được đọc 4 câu hỏi của tôi ở chủ đề “Sấm Ký Báo Lá Cải” thì chắc rằng anh ta sẽ không bị ảnh hưởng tới tinh thần nặng đến như vậy - muốn đọc 4 câu hỏi này cứ gõ lên Google tựa đề này sẽ có ngay – hay vào đường link sau : http://tuvilyso.org/...-ky-bao-la-cai/ ), thì anh K và 2 người bạn của anh K từ Hà Nội về trường để dự buổi lễ kỷ niệm này (đều đang sống và làm việc ở Hà Nội) đã qua nhà anh ta để rủ anh ta cùng đến trường dự (nhà của anh ta ở ngay bên cạnh đường có tên gọi là Bãi Chuối). Anh K đã cho anh ta biết có đại tướng Võ Nguyên Giáp và bộ trưởng bộ giáo dục đến dự nhưng anh ta từ chối với lý do mệt (vì lúc đó anh ta nghĩ sẽ trả lời các thầy cô như thế nào khi anh ta đang là 1 bảo vệ ban đêm của Xí nghiệp sửa chữa máy… thuộc cục….. ở ngay sau bức tường của nhà máy Bóng Đèn Phích Nước Rạng Đông ?).

Sau khoảng 1 tiếng khi cả 3 người rời đi thì thấy anh K quay trở lại nói với anh ta rằng có người muốn gặp anh ta, nếu mệt thì anh ta sẽ đèo đi, không phải tự đạp xe nữa nhưng anh ta vẫn từ chối không đi (từ chỗ anh ta ở tới trường khoảng 7 tới 8 km). Khoảng một lúc sau (vì anh ta không nhớ) anh K bước xuống từ một chiếc xe Commăngca đỗ trên đường ngay trước nhà anh ta rồi đi vào và lại bảo anh ta vào trường dự vì được đi nhờ ô tô, không phải đạp xe nhưng lại một lần nữa anh ta từ chối.

Không biết sau bao lâu anh ta vẫn ngồi ngoài cửa cười và nói một mình thì 1 chiếc xe Commăngca lúc trước lại đỗ ngay trước nhà anh ta (nhà của anh ta cách mặt đường bởi 1 con mương nhỏ) một vài người bước xuống và có một vài câu chuyện trò qua lại từ những người này với 1 bác ở đối diện bên kia đường (tên là Tường). Sau đó bác này có gọi tên thường gọi của anh ta ở nhà (không giống với tên gọi ở trường). Mãi gần 10 năm trở lại đây anh ta mới phỏng đoán được cuộc nói chuyện này như sau :

Người bảo vệ đại tướng đã giới thiệu với bác Tường về đại tướng Võ Nguyên Giáp và cho biết đại tướng muốn gặp 1 người có tên là X đã tốt nghiệp đại học đang sống ở đây. Bác Tường đã trả lời đại tướng rằng ở đây tốt nghiệp đại học chỉ có 1 người tên là Y chứ không phải tên là X. Rồi bác Tường đưa tay chỉ về phía anh ta cho đại tướng biết và gọi to Y ơi. Anh ta có nhìn lên nhưng không quan tâm tới những người này vì anh ta đã mắc 1 căn bệnh là chỉ thích Suy Tư cười nói 1 mình. Anh ta nhớ lại lúc đó có 1 chiếc xe Vonga mầu đen mới khự vượt qua và đỗ trước xe của đại tướng, rồi thấy đại tướng trả lời câu hỏi của người bước ra từ xe đó là cứ về trước đi (chắc là xe của bộ trưởng bộ Giáo dục nên bộ trưởng đã tưởng xe của đại tướng bị hỏng nên dừng lại để hỏi). Sau đó anh ta còn nhớ là người bảo vệ đã đi vào và mời anh ta ra gặp 1 người. Anh ta lầm lũi đi theo người này nhưng đi đến nửa đường tới cái giếng (qua cái giếng sẽ rẽ trái để lên đường qua cái cầu nhỏ được bắc qua con mương làm bằng mấy cây tre được đổ đất lên trên) thì anh ta lại quay lại, ngồi ở chỗ cũ để rồi tiếp tục trầm tư, cười nói 1 mình. Người bảo vệ có quay lại nữa hay không thì anh ta không hề biết.

Theo anh ta thì đại tướng đến dự chắc chắn không phải vì thành tích của trường và càng không phải lý do đến dự vì đó là nơi đầu tiên hay để gặp người đầu tiên trên miền bắc biết giờ phút ngày giải phóng Miền Nam (như anh K cho anh ta biết sau đó). Vậy thì lý do thật sự đại tướng đến dự là gì ?

Hy vọng bạn đọc trả lời giúp câu hỏi này ?

Chú Giải : Nếu như nhà trường và bộ trưởng Bộ Giáo Dục lúc đó là Phạm Minh Hạc chủ động tổ chức kỷ niệm 25 thành lập trường thì đã phải kỷ niệm từ năm 1986 rồi chứ không thể kỷ niệm vào năm 1987 như vậy được (bởi vì trường này thành lập vào tháng 9 năm 1961). Bằng chứng để chứng minh là lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường này đã diễn ra vào năm 2011 và kỷ niệm 55 năm thành lập diễn ra vào năm 2016 (theo Wikipedia).

Cho nên lễ kỷ niệm 25 năm ngày thành lập trường này chính xác là do sự quyết định đột ngột có chủ định của đại tướng Võ Nguyên Giáp và thủ tướng Phạm Văn Đồng. Bằng chứng để chứng minh cho nhận định này là chính anh K sau đó đã cho anh ta biết rằng khi bộ trưởng bộ giáo dục lúc đó là Phạm Minh Hạc được tin báo Đại Tướng đến trường dự lễ kỷ niệm thì chạy vội ra ô tô không kịp thắt cà vạt, còn yêu cầu xe của đại tướng chạy chậm lại để đến trường trước (vì cái lệ là cấp dưới phải đến trước còn khi về thì cấp dưới phải về sau).

Bây giờ đã kiểm tra lại là năm đó không có tổ chức kỷ niệm cho học sinh trong trường gì cả.

VULONG
19-10-23, 22:13
3 – Tên Quỷ Satan

Vào những năm 1970 mà một tên trùm mật vụ đã có đủ sức mạnh ra lệnh cho cả ban giám đốc, đảng ủy, công đoàn của 1 nhà máy phải thi hành mệnh lệnh của nó thì quả không tầm thường, nhất lại là phải đánh đổi tính mạng của chính họ, vợ con họ…để thực hiện mệnh lệnh này thì không còn nghi ngờ gì nữa đây chắc chắn là 1 tên Quỷ Satan có sừng có mỏ rồi (vì lý do tế nhị nên tôi không thể công khai tên, tuổi chức vụ của tên này được).

Tên Quỷ Satan này chính là Sát tinh trong Tứ Trụ này bởi vì Sát tinh chủ cho một tên Quan xấu, tiểu nhân,…. trong xã hội, trong khi Quan tinh thì ngược lại, đại diện cho một ông Quan tốt, công minh, chính trực, liêm khiết…. Vậy thì Quan tinh của Tứ Trụ này sẽ là ai ? Một điều hiển nhiên là chức vụ của Quan tinh trong Tứ Trụ này không thể thấp hơn tên Quỷ Satan này (vì Quan tinh trong Tứ Trụ này mặc dù thất lệnh nhưng tàng trong đất Sát là Tị được lệnh thì Quan tinh vẫn được coi là được lệnh).

Theo như trí nhớ của anh ta thì vào những năm anh ta đang còn là học sinh lớp 3 hay lớp 4 gì đó (khoảng năm 1967 hay 1968), thủ tướng Phạm Văn Đồng có đến thăm nông trường chăn nuôi lợn (chuyên cung cấp cho Hà Nội) có tên gọi nông trường “Tam Thiên Mẫu” đóng tại huyện Thuận Thành này. Lúc đến thủ tướng đi từ hướng Cẩm Giàng vào qua con đường quốc lộ số 38, còn khi về thủ tướng đi theo hướng qua ngã tư Đông Côi (bệnh viện và trường phổ thông cấp 3 được đề cập ở đây ngay gần ngã tư này và cùng nằm trên con đường về Hà Nội của thủ tướng). Khi xe của thủ tướng đi về phải xuyên qua làng có tên là Trạm Trai và tại con đường qua làng này thủ tướng đã cho dừng xe để gặp anh ta. Cuộc gặp này theo anh ta phỏng đoán là thủ tướng đã nhìn thấy anh ta trong ánh hào quang hay đại loại một hiện tượng lạ thường gì đó (sự thật còn hoang tưởng hơn nhiều bởi vì nếu điều này được kể ở thời kỳ Đồ Đá thì mọi người sẽ tin ngay và gọi anh ta là Thánh Nhân còn vào cái thời đại Đồ Đểu này thì sẽ chẳng có ai tin và sẽ gọi anh ta là Thằng Bờm. Sau này mọi người sẽ biết qua cuốn “Những Huyền Thoại Của Đời Tôi” mà anh ta đang kể cho tôi ghi chép lại). Thủ tướng đã trực tiếp hỏi anh ta nhưng anh ta cứ dương mắt ếch lên nhìn. Thấy vậy người bảo vệ đã gặp và giới thiệu đại tướng với một bác nông dân vác cuốc đi qua (chắc là đi làm đồng về). Thủ tướng có vài câu hỏi thăm về tình hình cuộc sống của người dân gì đó… với bác nông dân này, sau đó thủ tướng có hỏi bác nông dân về tên anh ta và tên bố mẹ của anh ta là gì ? Rất may là anh ta đang chơi với con của bác nông dân này nên bác nông dân đã hỏi đứa con và cho thủ tướng biết anh ta tên là Y và là con của bà H làm ở hợp tác xã Giầy Da Xuất Khẩu đóng tại xóm Chùa của làng này (sau này khi HTX này chuyển về HN thì mẹ anh ta mới chuyển sang làm ở nhà máy Đại Tu Ô Tô - ở làng Ngọc Nội ngay cạnh). Nếu những điều này là đúng thì thủ tướng Phạm Văn Đồng chính là vị Quan tinh trong Tứ Trụ này.

Chú Giải : Theo môn Tử Bình mà trong Tứ Trụ có cả Quan tinh và Sát tinh thì được gọi là Quan Sát hỗn tạp. Điều này cho biết đương số sẽ gặp nhiều trắc trở trong cuộc sống do tên Sát tinh (Quỷ Satan) này gây ra. Chắc sau khi biết anh ta thì thủ tướng đã giao nhiệm vụ cho tên Quỷ Satan này giúp đỡ và bảo vệ anh ta.

Có một điều không thể ngờ rằng trước đây tên Quỷ Satan này lại bị chính bố anh ta cho đo ván (knock-out) trên tình trường khi cùng bố anh ta lao vào cưa mẹ anh ta. Nhưng có điều là khi bệnh viện này di chuyển vị trí đến chỗ mới thì bố anh ta chưa chuyển về làm ở nhà máy này nên mục đích trả thù mà tên Quỷ Satan này đã tạo ra “Lá Thư Căm Thù” là nhằm vào anh ta chứ không phải nhằm vào bố của anh ta.

VULONG
29-10-23, 22:02
4 - Đời Lính

Anh ta được sinh ra tại làng Lương Sử và nhà của anh ta cũng ở gần đó, đều ở ngay sau bức tường phía sau ga Hàng Cỏ (nay là ga Hà Nội). Chính vì vị trí này mà vào các năm Mỹ bắn phá Miền Bắc thì ga Hàng Cỏ là 1 nơi rất nguy hiểm nên bố mẹ anh ta đã bán căn nhà và chuyển hộ khẩu từ khu (quận) Đống Đa tới khu Hoàn Kiếm. Không biết vì lý do vô tình hay cố tình mà công an hộ khẩu khu Hoàn kiếm đã ghi sai năm sinh của anh ta từ 1957 thành 1958. Bố mẹ anh ta biết nhưng cố tình lờ đi nên anh ta đã thoát đi lính năm 1975 như các bạn bè của anh ta.

Năm 1976 anh ta đã thi đỗ vào trường đại học Tổng Hợp (nay là Đại Học Quốc Gia) nhưng vẫn phải về Hà Nội nhập ngũ cùng 500 lính Hà Thành. Vì là năm đầu tiên của hòa bình nên tất cả các thành phần có vấn đề lý lịch trong sổ đen của công an đều được Vinh Dự nhập ngũ. Đơn vị anh ta đóng tại Nà Sản – Sơn La gồm 500 lính Hà Thành, 500 lính Đông Anh (Hà Nội) và 500 lính Bố Bản (người dân tộc) có tên gọi trung đoàn “Một Tám Hư“ (tức 184). Bởi vì không có cái gì mà lính của trung đoàn này không làm được (như hiếp dâm, vào nhà dân trói tay trói chân rồi bịt mồm trẻ con để bắt trộm gà giữa ban ngày, móc túi , ăn cắp,…..). Những cái tên sau này xuất hiện trên báo chí như Thắng Tài Dậu,…nhất là tên trùm giang hồ khét tiếng Hà Nội là Khánh Trắng (đã bị tử hình tại Hà Nội năm 1998) đều cùng đại đội với anh ta trong 1 thời gian (vì trung đoàn thường biên chế lại sau một thời gian không nhất định nhưng hình như không thêm lính mới).

Sau khóa huấn luyện tân binh tại Nà Sản cả trung đoàn biên chế lại và chuyển sang làm kinh tế. Nhiệm vụ của trung đoàn là mở 1 con đường vào vùng sâu, vùng xa thuộc xã Chiềng Ngàm. Xã Chiềng Ngàm này nằm bên phải con đường quốc lộ số 107 từ Sơn La tới Quỳnh Nhai (chính xác đoạn đầu từ Sơn La là Quốc lộ 6, đi đến cách Thuận Châu 8 km thì rẽ phải vào đường 107 này, còn cách Quỳnh Nhai khoảng 20 km thì đến).

Đại đội 6 của anh ta đóng ở ngay bên con đường 107 này và cũng là vị trí bắt đầu của con đường phải mở này. Trong 3 tháng đầu đến chỗ mới, đơn vị anh ta vẫn phải huấn luyện quân sự. Ngay từ hôm đầu đến, đại đội trưởng đã căn dặn đơn vị là bản ngay cạnh đơn vị thuộc dân tộc Xá họ có thuốc Chài (như ở dưới xuôi vẫn nói) nên nghiêm cấm làm những điều xấu với dân bản, nhất là tội ăn cắp và quan hệ trai gái bất chính, nếu ai vi phạm đơn vị sẽ không can thiệp…. Nhưng một điều hầu như không ai trong đơn vị lúc đó biết là chính anh ta lại là người bị Chài đầu tiên trong đơn vị.

Anh ta thường đi dạo một mình trong rừng (vì chả có ai thích như anh ta cả) và anh ta cảm thấy những lúc đó đầu của anh ta rất nhẹ nhõm, khoái lạ... (vì trong Tứ Trụ của anh ta không hề có Mộc mà Kim thì lại cường vượng). Rồi chuyện xẩy ra vào một ngày chủ nhật nắng đẹp, anh ta đi dạo một mình trong rừng, trên đường đi có qua một khu vườn trồng đào nhỏ nằm giữa lương lúa. Khi tới khu vườn nhỏ trồng đào này thì anh ta thấy có nhiều thiếu nữ tuổi chạc độ 13 tới 15, kẻ đang trên cây, kẻ thì ở dưới đất với thân mình mới dậy thì thon thả hòa cùng với khuôn mặt xinh đẹp, ngây thơ tỏa ra một sức cám dỗ không thể cưỡng lại được. Và rồi anh ta đã bước qua hàng rào đi vào trong vườn, mắt nhìn các thiếu nữ không hề chớp mắt. Thấy vậy các thiếu nữ liền gọi nhau chạy khỏi vườn đào nhưng kỳ lạ là các thiếu nữ trên cây vừa tụt vội xuống đất (nếu không thì chỉ cần vài bước chân nữa thôi là các cô gái sẽ được anh ta chiêm ngưỡng từ phía dưới - vì mặc váy) đã nhìn anh ta nhưng lại không bỏ chạy như chúng bạn, lại còn gọi các cô bạn bỏ chạy quay lại. Các thiếu nữ bỏ chạy đều quay lại và gần chục cô gái đã quây kín anh ta. Cô nào cũng chọn những trái đào to chín ngon nhất trong giỏ (luôn đeo bên mình) đưa cho anh ta. Anh ta đứng như trời chồng, chân không thể nhúc nhích, mắt đắm đuối ngắm các thiếu nữ và các thiếu nữ cũng nhìn anh ta như bị thôi miên. Và rồi anh cũng bừng tỉnh khi các thiếu nữ vừa nói vừa đưa trái đào tới gần miệng anh ta (ý muốn mời anh ta ăn đào đi - vì anh ta không biết tiếng dân tộc này cũng như cả bản này hầu như cũng không một ai biết tiếng Kinh). Anh ta chả biết có ăn hết trái đào hay không mà chỉ nhớ khi tỉnh lại anh ta đang nằm dưới đất bên dưới cây đào nơi mà anh ta vừa bước vào lúc trước với khuôn mặt ướt đẫm nước. Anh ta liền nhỏm dậy lấy áo lau mặt thì thấy trong vườn vẫn còn một thiếu nữ mặt đỏ gay đang nhìn và chờ anh ta ngồi dậy xong mới bước qua hàng rào chạy theo chúng bạn. Cho đến khi sang Tây Đức tị nạn, anh ta mới biết đến cuốn Kinh Thánh và khi đó anh ta đã khẳng định rằng anh ta đã được bước vào "Vườn đào của Adam và Eva" (anh ta đã nhầm vì đó là vườn Táo nhưng ở Việt Nam thì vườn Táo quả quá nhỏ không hề có sức cám dỗ như vườn Đào, quả Đào vừa to vừa đẹp đầy sức hấp dẫn và quyến rũ như trong các truyện cổ tích mô tả).

Trong suốt 3 tháng huấn luyện, anh ta có thêm một vài lần nữa qua vườn đào này nhưng lần nào gặp các thiếu nữ thì đều thấy 1 vài lính Bố Bản nên anh ta không dám vào để thực hiện “Âm Mưu” đã được chuẩn bị sẵn là thủ sẵn trái đào trong tay để ăn khi đã đánh tráo trái đào mà các thiếu nữ đưa cho rồi giả vờ ngủ xem sao. Thật đáng tiếc nếu là những tay lính khác là vì có một vài lần anh ta thấy mấy thiếu nữ (lần thì 2, lần thì 3) bước ra khỏi vườn đào và đi theo anh ta vào rừng còn đa số vẫn ở lại. Rồi các thiếu nữ này đi vượt qua anh ta, một lúc sau khi quay lại trong tay có cầm một vài cành cây có nhiều lá rồi dừng lại nói gì đó với anh ta. Sau này anh ta mới biết lời nói và những cành lá đó có ý nghĩa gì...

3 tháng huấn luyện đã trôi qua quá nhanh, trung đội của anh ta đã phải rời đơn vị đi tới nơi khai thác cát tại con suối chạy dọc theo con đường quốc lộ 6 (cách thị trấn Thuận Châu khoảng 4 km) và ở nhờ 1 bản ngay sau cái cầu từ đường 6 bắc qua con suối này.

Trong thời gian khai thác cát này anh ta cùng đồng đội thường cuốc bộ lên Thuận Châu để xem phim vào các tối thứ bẩy. Có 1 điều bất thường xẩy ra trái với bãi chiếu phim ở Nà Sản là hầu như không hề có 1 bóng thiếu nữ nào dám vào xem cả còn ở đây thì ngược lại, anh ta cùng đồng đội bị nhấn chìm trong biển các nữ sinh áo trắng mặc váy (vì có trường trung cấp Nông Lâm đóng tại thị trấn này). Khi tan phim nhóm của anh ta luôn bị tiểu đội trưởng (người dân tộc Muờng) cản lại chờ đến khi các nữ sinh ra ngoài cổng gần hết mới đi về. Mãi sau này anh ta mới hiểu vì sao khi tan phim thường có một vài tiếng kêu ối của đồng đội anh ta vọng lên giữa biển áo trắng này, về đến nhà một vài tên lính còn sờ lên cổ và nói với đồng đội “Hình như nó vẫn còn ở đây ?”.

Sau thời gian 1 hay 2 tháng trung đội anh ta không khai thác nổi lấy 1 mét khối cát bởi vì sau khi sàng lấy cát nhỏ rồi chất thành đống thì tới đêm dân người Kinh ở gần đâu đó đã ra chở hết về nhà họ. Chính vì vậy mà 2 trung đội lấy cát đã phải chuyền về để mở đường. Lúc đầu nhóm của anh ta lại ở nhờ nhà sàn của một bản ngay sau cái cầu bắc qua con suối dọc theo con đường phải mở này. Bản này cách lán trại cũ (lúc mới đến) khoảng 6 km. Sáu người, trong đó có anh ta cùng tiểu đội trưởng ở nhờ trong 1 nhà sàn có một thiếu nữ khoảng 15 đến 16 tuổi khá xinh nhưng không thấm vào đâu so với các thiếu nữ ở vườn đào.

Một lần mọi người thấy cô gái này mang về một nắm cành cây có nhiều lá và tiểu đội trưởng nhìn theo với một sự tò mò khó hiểu. Thấy mọi người ngạc nhiên nhìn tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng đã giải thích cho đồng đội của anh ta biết bí mật của những cành lá đó là dùng để dưới mông có thể tránh thai khi…. Sau đó tiểu đội trưởng lầm bẩm : “Ai nhỉ, ai sẽ được hưởng “Phúc Trời Ban Cho Này ?””. Và rồi tới đêm anh ta rất đỗi ngạc nhiên khi thấy mẹ của cô gái nói với tiểu đội trưởng và tiểu đội trưởng dịch lại với anh ta rằng cô gái đó muốn ngủ với anh ta, một điều mà ở dưới xuôi chỉ có thể xẩy ra trong các truyện cổ tích. Anh ta đã từ chối bởi vì anh ta không dám liều (nhỡ có con cái), biết đâu dính vào thì những khát vọng tương lai của anh ta sẽ tan thành mây khói, hơn nữa các thiếu nữ trong vườn đào mới thật sự đẹp và thơ mộng như các nàng tiên vẫn đang chế ngự trái tim của anh ta lúc đó (và cho tới tận bây giờ).

Còn 6 người khác cùng tiểu đội anh ta ở nhờ nhà sàn phía dưới ngay bên cạnh lại có 2 thiếu nữ tuổi chưa đầy 14 và 16 tuyệt đẹp không kém gì các thiếu nữ ở vườn đào. Nhưng đáng tiếc rằng 2 thiếu nữ đó là con của một quả phụ là ma Cà Rồng. Trước đây vài năm ba mẹ con cô ta còn ở với chồng ngay một bản sát nách bản mà trung đội của anh ta ở nhờ khi khai thác cát ở Thuận Châu. Chính vì vậy tiểu đội trưởng mới không chọn ngôi nhà sàn này để cho nhóm của tiểu đội trưởng ở.

Vì nhà sàn của vị ma Cà Rồng này ở ngay cạnh con đường liên xã, bản làng nên nhiều chàng trai bản ở các vùng quanh đó đi qua đã bị hút mất hồn khi nhìn thấy 2 thiếu nữ này. Và rồi chỉ sau vài ngày đã thấy bố con người đó mang 2 con gà sống thiến cỡ bự đến dạm hỏi. Không cần hỏi ý kiến con gái, vị ma Cà Rồng này nhanh tay cắt tiết, mổ gà,… sau đó là có ngay một bữa ăn thịnh soạn thời đó. Không biết sau bữa tiệc ăn hỏi tàn thì đêm đó bố con chàng trai với mẹ con vị ma Cà Rồng này có làm gì thêm nữa không thì anh ta không biết. Anh ta chỉ biết rằng trong vài tháng ở nhờ bản này, có tới dăm bẩy lần như vậy nhưng sau đó thì chả thấy bố con thằng nào quay trở lại sau cái đêm ăn hỏi ấy nữa. Và điều may cho các tên lính ở nhờ nhà sàn này là cứ khi nào vị ma Cà Rồng này đi vắng mà đêm đó không về nhà thì được các thiếu nữ này cho gần gũi cả đêm….Có lần tiểu đội trưởng cùng một vài tên lính đi xuống để… có rủ anh ta nhưng anh ta không đi. Mãi tới khi sang Tây Đức tị nạn anh ta mới hiểu được rằng quan hệ trai gái không có gì là xấu mà có khi lại là đẹp khi cả 2 đều tự nguyện kiểu “Tình Một Đêm”. Chỉ bị coi là xấu, cần phải lên án, khinh bỉ… khi một trong hai đã lừa dối người kia để thỏa mãn yêu cầu của riêng mình mà thôi. Nếu lúc đó anh ta đã hiểu như vậy thì các thiếu nữ vườn đào và anh ta sẽ có những kỷ niệm thực sự suốt đời không thể nào quên… đỡ phải hối tiếc như bây giờ.

Chắc vì những quan hệ trai gái quá dễ dãi này dẫn đến những điều không hay cho một vài cô gái của bản này có thai (có thể là vô tình hay cố tình của các cô gái bản, chủ yếu với lính bố bản) và rồi người ăn ốc kẻ phải đổ vỏ ầm ĩ cả lên (vì đây là dân tộc Thái họ không có thuốc Chài như dân tộc Xá, Mán, Mèo,…). Đơn vị anh ta không được phép ở nhờ bản nữa mà phải ra làm lán trại ở ngay bên con đường đang mở và cũng ngay cái cầu là lối rẽ vào bản này để ở và làm đường.

Bắt đầu từ đây đã chấm dứt những chuỗi dài thơ mộng của đời lính để nhường chỗ cho những bất hạnh mà tay chân của tên Quỷ Satan gây ra với anh ta.

VULONG
06-11-23, 21:39
Trong quãng thời gian ngắn ngủi ở nhờ bản này anh ta cùng tiểu đội trưởng (tên là Trực) thường vào rừng, tới các lương ngô, sắn để săn thú cả ban ngày lẫn ban đêm và anh ta đã được tiểu đội trường truyền cho các kinh nghiệm săn với từng loại thú cũng như cho anh ta biết tính nết của chúng để biết cách đối phó khi phải đương đầu.

Khi còn là lính tân binh ở Nà Sản anh ta đã được tiểu đội trưởng Trực này dẫn đi săn gà ở Hát Lót (phía dưới Nà Sản khoảng 10km theo quốc lộ 6) trong dịp tiểu đội anh ta đi khai thác tre ở đó. Trong một lần đi săn gà vào lúc chập choạng tối anh Trực đã phát hiện ra chỗ gà bay lên cây để ngủ đêm, anh Trực đã ra hiệu cho anh ta cùng đi ra xa chỗ đó ngồi chờ. Mục đích để cho gà ngủ say mới dễ tiếp cận để săn thì mới không bị lộ. Sau khoảng 1 tiếng, trời đã tối mịt, hai người mới quay lại chỗ cũ. Nhưng anh ta phải đứng đợi ở ngoài còn tiểu đội trưởng một mình lò dò từng bước ngắn luồn trong bụi cây, cố gắng không để gây ra tiếng động, tiến dần về phía cây mà đàn gà bay lên đậu để ngủ lúc trước. Một lúc sau thấy anh Trực bắn 2 phát rồi mà vẫn không thấy ra lên anh ta sợ có chuyện chẳng lành liền lò mò vào xem sao ? Chính vì vậy mà đàn gà thấy động (do anh ta dẫm gẫy cành cây) liền chạy và bay toán loạn. Rất may là tiểu đội trưởng đã hạ được 2 con bằng 2 phát đạn rồi, nếu anh ta làm động trước khi hạ 2 con này thì chỉ có "Vêu Mõm" về nhà là cái chắn. Nếu lúc đó anh ta có kinh nghiệm không để lộ thì tiểu đội trưởng đã bắn hạ được cả đàn gà hàng chục con này rồi (vì chúng ngủ trên cây nên tìm bắn rất dễ, cái khó là phải phát hiện ra lùm cây chúng bay lên để ngủ khi trời mới tối).

Còn với Lợn Nòi độc luôn đi một mình là đáng sợ nhất. Với loại này thì khi bắn xong phải tháo chạy ngay tức khắc, nên chạy theo hình dích dắc qua các gốc cây to là tốt nhất, cấm kỵ chạy theo đường thẳng, vì chúng không bị thương thì đỡ sợ chứ bị thương thì chúng sẽ lao thẳng về phía đối thủ với sức lực khủng khiếp nhằm húc tung đối thủ lên bằng 2 cái răng lanh cong nhọn hắt luôn chĩa ra phía trước, với cú húc này đến Hổ cũng phải gục. Nếu bắn trúng nó thì phải đợi đến hôm sau mới được lần theo vết máu đi tìm, khi thấy mất dấu máu mà không thấy con vật thì đó là lúc nguy hiểm nhất, phải hết sức cẩn thận vì chúng đã kiệt sức không thể đi tiếp, thường là chúng vòng sang bên cạnh để nằm phục chờ đối thủ đi đến liền lao ra với sức lực cuối cùng để húc địch thủ trả thù rồi mới chết thực sự.

Săn Nhím thì thường chúng nặng từ 10 đến 25 kg có lông ống nhọn và dài, còn Don cùng họ hàng với Nhím nhưng chỉ nặng trung bình từ 3 đến 5 kg và chỉ có lông ngắn không có lông to dài như Nhím. Muốn săn họ nhà Nhím thì không có gì nguy hiểm nhưng phải dựa vào tuần trăng để đi săn mới dễ săn được và đỡ tốn công sức vô ích. Bởi vì loại này thường ra lương ăn Sắn hay Ngô vào các lúc không có ánh trăng. Chính vì vậy nếu cả đêm không có trăng thì không biết chúng sẽ ra ăn lúc mấy giờ cả, chả nhẽ ngồi phục cả đêm chăng ? Cho nên phải chọn thời điểm vào các đêm gần sáng trăng mới lặn hoặc vào khoảng một vài tiếng trước lúc trăng mọc, đó là lúc Nhím mới ra ăn hoặc lúc Nhím chuẩn bị rời lương về chỗ ở (hiểu đơn giản là khoảng thời gian 1 hay 2 tiếng trước khi trăng mọc hoặc 1 hay 2 tiếng sau khi trăng lặn). Nhưng với săn Nhím mà ban ngày không đi trinh sát trước thì buổi săn đêm hôm đó cũng khó mà thành công vì lương thì nhiều, rộng có đi cả buổi cũng không hết lại thường phải leo dốc, xuống dốc, lội suối…

Cho nên muốn đi săn Nhím thì ban ngày phải đi trinh sát, thường đi men theo bìa rừng vì Nhím thường nằm chờ ở bìa rừng ngay lương Ngô hay Sắn đợi khi trăng lặn mới ra ăn và chúng thường chỉ ăn cách bìa rừng từ 1 tới 5 m chứ không mấy khi chúng vào tận giữa lương để ăn cả, trừ các lương nhỏ. Khi ăn Nhím thường cắn đứt cây Ngô cho đổ xuống mới gặm bắp. Chỉ cần nhìn vết cắn gốc cây ngô sẽ biết con Nhím này nặng cỡ bao nhiêu. Nếu thấy càng cắn lên cao bao nhiêu thì con Nhím càng nhỏ bấy nhiêu vì càng gần gốc, thân cây càng cứng nên chỉ con to mới có thể cắn mà thôi. Khi đã nhắm được các vị trí ban ngày mà có vết ăn mới của Nhím thì chắc chắn đêm đó Nhím sẽ lại ra ăn tại chỗ đó. Vậy là chỉ còn chọn vị trí nào thuận lợi nhất để tiếp cận vào đúng thời điểm để săn rồi còn đi tiếp đến các vị trí đã trinh sát khác, thứ 2, thứ 3….

Theo đúng kinh nghiệm được truyền dạy, ban ngày anh ta một mình đi trinh sát đã phát hiện được một vị trí có tới 2 con ra ăn (chắc là một đôi vợ chồng) và thấy cắn rất sát gốc cây Ngô cho biết chúng thuộc loại cỡ bự. Về nhà anh ta tính giờ, thời gian đi đến để kịp khi trăng bắt đầu lặn rồi anh ta đã rủ được một đồng đội đi cùng, thấy ông bạn này đồng ý nhưng răng run cầm cập chắc vì sợ. Thấy vậy anh ta liền hỏi thêm một vài vị nữa để dự phòng khi ông bạn này đến phút chót lại từ chối. Bởi vì hầu như cả lính bố Bản (người dân tộc) lẫn bố Kinh (dân tộc Kinh miền xuôi) trong 2 trung đội của anh ta ở nhờ bản này đều sợ đi vào rừng săn, nhất là vào ban đêm vì ở vùng sâu, vùng xa này gần rừng rậm, núi đá cao hiểm trở thường nghe thấy có gấu hay lợn nòi độc hay lợn rừng đi theo đàn về các lương của bản tàn phá. Nhưng riêng anh ta thì chả sợ gì cả, ban ngày anh ta thường một mình vác súng AK của tiểu đội trưởng với mấy viên đạn mà anh ta đã ăn cắp được khi còn đóng ở huyện Mai Sơn. Còn về ban đêm thì anh ta phải rủ bằng được một tay lính nữa mới dám đi vì sợ gặp bất trắc như đau bụng, ngã hay bị thương do gặp thú dữ…

Khi đi săn vào ban đêm thì trước khi bước vào rừng anh ta cùng bạn đồng hành phải làm thủ tục là bắt tay nhau, thề sống chết có nhau và cho ông bạn đi cùng biết có 2 viên đạn dự trữ để ở túi ngực anh ta phòng khi anh ta gặp bất chắc biết mà lấy ra, thay anh ta tiếp tục chiến đấu (người đi cùng chỉ có dao của bố bản). Đêm đó đúng như dự tính khi đến gần vị trí được trinh sát ban ngày anh ta thấy có tiếng động của Nhím đang gặp gốc cây Ngô. Anh ta liền lùi lại ra hiệu cho ông bạn đi cùng đứng đợi anh ta, không được đi theo. Một mình anh ta tiến dần đến nơi phát ra tiếng động thì qua ánh đèn pin anh ta thấy 2 con Nhím cỡ bự đang gặp gốc 2 cây Ngô chỉ cách nhau khoảng 3 m. Mừng quá anh ta cứ thể tiến lên từ từ, cố gắng không để phát ra tiếng động. Và rồi lòng súng của anh ta chỉ cách lưng của con Nhím không tới 2 m. Chả cần nhằm bắn gì cả, anh ta chỉ cần hướng lòng súng vào lưng con Nhím rồi bóp cò. Con Nhím khựng lại rồi lăn theo chiều dốc của lương Ngô và bị chặn lại bởi gốc của 1 cây Ngô. Anh ta mừng quá đã quên mất lời dậy của tiểu đội trưởng là thú vật không nghe được tiếng súng nhưng tiếng người nói hay tiếng cành cây gẫy thì chúng thính vô cùng, liền gọi ông bạn “Bắn chết rồi, lại đây”nên con Nhím thứ 2 lúc đó đã phát hiện ra tiếng người, kêu lên rồi chạy ngay vào bìa rừng nếu không anh ta đã hạ được cả 2 con Nhím này rồi.

Hai người cố gắng tìm con Nhím thứ 2 nhưng không thể phát hiện được chính xác vị trí nó đang nằm ở đâu mặc dù một lúc lâu vẫn thấy nó kêu trong bụi rậm (vì ở bìa rừng, ranh giới giữa lương và rừng có nhiều ánh sáng mặt trời nên cây cối nhỏ mọc rất rậm rạp). Khi không còn thấy tiếng kêu của con Nhím thứ 2 nữa, 2 người mới đành chặt cây làm đòn gánh để khiêng con Nhím nặng cỡ 20kg về bản. Hôm sau nhìn con Nhím nhưng không biết phải làm gì để ăn cả. Anh ta ngồi suy nghĩ trầm tư như thói quen thường ngày thì bất ngờ anh ta nhận thấy xung quanh nhà sàn này có rất nhiều lá Lốt và Sả. Thế là anh ta liền nghĩ ra cách ướp thịt Nhím với Sả và lá Lốt này với nhau để nướng. Và rồi đây chính là một phát minh của anh ta về món thịt nướng với Sả và lá Lốt. Cho đến bây giờ bất kỳ ai ăn cũng phải bái phục hương vị của nó chỉ có 1 không 2 trên thế giới này.

Kỹ thuật ướp rất đơn giản (nói luôn cả tỷ lệ) như sau: Thịt ba chỉ (hay các loại thịt khác khoảng 3 kg) thái miếng nhỏ như bình thường nhưng phải mỏng (dầy khoảng 2 đến 3mm là tốt nhất nếu không thì từ 3 đến 4mm cũng được). Lá Lốt (khoảng 40 lá cỡ trung bình) cuộn lại thái nhỏ rồi xoay ngang thái nhỏ tiếp (càng nhỏ càng tốt nhưng chúng vẫn rời nhau không để nát bét)), còn Sả (khoảng 5 hay 6 củ cỡ trung bình, bỏ lá) thì phải đập dập rồi thái nhỏ như vậy (loại này chỉ cần lấy tinh dầu nên càng nhỏ, càng nát bét càng tốt nhưng khi đập cần phải nhẹ nhàng để tinh dầu không bị bắn đi mất), hành tây (1 củ to, nếu không có thì lấy 5 hay 6 củ hành ta cỡ to, bỏ lá) cũng thái nhỏ như vậy (điều cần chú ý là lá Lốt không được vò hay làm quá nát vì khi trộn với thịt sẽ có mầu xanh của diệp lục mất thơm và chông thấy mầu xanh lè không đẹp mắt, còn Sả và hành củ thì vô tư). Thịt cùng lá Lốt, Sả và hành củ cần phải càng tươi càng tốt, khi trộn với nhau có cho nước mắm ngon (loại 1), muối, mì chính, hạt tiêu hay ớt....(tùy khẩu vị người ăn) rồi trộn lên, bóp đều một lúc cho nhuyễn, để trên dưới 1 tiếng là có thể nướng (bằng vỉ hay xiên tùy chọn) để ăn được rồi (cứ khoảng 15 đến 20 phút phải đảo lại cho đều bằng đũa, không cần bằng tay. Có thể làm nhiều một phần ăn còn một phần để trong tủ đá ăn dần rất tiện lợi. Chú ý khi để trong tủ đá cần dàn cho mỏng, mục đích khi cần lấy ra chỉ cần để 1 hay 2 tiếng là có thể nướng được rồi).

Lần đầu tiên thiên hạ biết món này khi anh ta làm cho tất cả các cô gái Hà Thành trong buổi liên hoan của Xí nghiệp sửa chữa máy…đóng ở sau Nhà máy Bóng Đèn Phích Nước Rạng Đông phải nể phục khi được thưởng thức món thịt nướng này (vào năm 1986 hay 1987 gì đó khi anh ta đang làm bảo vệ ban đêm của xí nghiệp này).

VULONG
08-11-23, 07:17
[quote name='MHTH'
Sao con đọc thấy giống kể chuyện ma thế ạ ??
Chúc bác ngủ ngon ạ !
[/quote]

Cám ơn MHTH, mặc dù tôi không biết ý bạn muốn nói tới từ “ma” ở đây có mục đích gì nhưng nhờ vậy mà tôi lại sực tỉnh nhớ lại thì quả thực tôi có chứng kiến một sự thật về “ma” , nếu hiểu theo nghĩa đen như người thường thì nhiều người chắc phải sợ “Vãi ra cả quần” cho mà xem.

Chuyện đó xẩy ra vào ngày 19/10/1976 là ngày nhập ngũ của anh ta (tại trường Đại học ngoại ngữ ở Thanh Xuân, Hà Nội). Hôm đó mãi tới chiều công tác tuyển quân mới xong nên đoàn xe chở anh ta cùng đồng đội chưa đi qua tỉnh Hòa Bình đã tối. Cả đoàn xe đành phải vào bản bên đường để xin nghỉ qua đêm. Nhóm của anh ta được vào nghỉ trong một nhà sàn khá rộng (so với nhà ở dưới xuôi). Vì trời vừa mới mưa xong lại vào tháng 10 và ở giữa rừng núi, cây cối mịt mùng nên cái lạnh đã ngấm vào thân thể của mấy tay lính Hà Thành ngay tức khắc (vì chỉ mặc đồ lính mùa hè mỏng tang). Mấy tay lính nhìn quanh thấy đống lứa của chủ nhà đã trẻ nhỏ ra chất đống bên cạnh vách (tường) nên nhanh nhẩu ra bê một ít vào bếp để đốt , anh ta ngăn lại và nói đợi chủ nhà về hỏi rồi hãy đốt. Chắc vì lạnh quá nên lời khuyên của anh ta chẳng có giá trị gì cả. Thế là cả nhóm ngồi quanh đống lửa thấy ấm cúng, sảng khoái lạ thường. Một lúc sau chủ nhà về thấy vậy liền nói với đám lính này “Cái này – ý nói những thanh lứa đang đốt – không có chân chạy về đây đâu”... Chủ nhà nói một lúc với vẻ mặt tức giận, thấy vậy bọn lính tản dần biến mất hết lúc nào không biết chỉ còn mình anh ta vẫn ngồi như không nghe thấy gì cả? Hình như có một giọng nói rất nhỏ phát ra từ một góc của nhà sàn, sau đó thấy chủ nhà đi về hướng đó. Một lúc sau quay lại không thấy nói thêm gì mà lại xuống đất, đi đâu không biết. Anh ta vẫn ngồi bên bếp để tận hưởng chút hơi ấm cuối cùng của đống than. Một lúc sau chủ nhà và tiểu đội trưởng nhóm anh ta quay về hỏi anh ta có phải lấy lứa đốt khônh ? Anh ta trả lời là không. Tiểu đội trưởng hỏi tiếp có biết ai lấy lứa đốt không ? Anh ta trả lời là toàn người không quen lên không nhớ được ai cả. Thế là tiểu đội trưởng đi ra khỏi nhà và sau một lúc dẫn cả đám lính lúc trước quay lại (chắc có sự giúp đỡ của cả ban cán bộ của đơn vị anh ta – vì với người hiểu biết thì đây không phải là chuyện nhỏ). Khi tất cả đã ngồi quanh bếp tiểu đội trưởng nói đại ý là đây là dân tộc Mường họ có thuốc Chài như dưới xuôi từng nghe thấy, họ ghét nhất là tội ăn cắp và trai gái bất chính... mà vừa rồi ai đã tự ý lấy lứa để đốt không hỏi chủ nhà là tội ăn cắp. Cái may ở đây là toàn lính mới từ dưới xuôi lên nên không biết như vậy, nghĩ rằng cần thì trả đủ tiền là xong. Nhưng ở đây lại không nghĩ đơn giản như vậy cho nên ai chót lấy lứa đốt cứ xin lỗi chủ nhà là xong... Một lúc sau mới thấy mấy tay đứng ra nhận và xin lỗi chủ nhà. Thế là mọi chuyện xong xuôi, chủ nhà thấy bọn lính có vẻ lạnh liền tự tay bê một ôm lứa đốt cho bọn lính sưởi. Lúc đó chắc bọn lính này chỉ biết há hốc mồm và dương mắt Ếch lên nhìn chủ nhà...

Tối đến chắc là ngại hay là sợ ma nên mấy tay lính không dám xuống nhà sàn mà đi về phía góc nhà sàn có vẻ vắng vẻ, kín đáo (mà lúc trước chủ nhà có đi đến đó) định tè thì bất thần co chân chạy lại kêu thất thanh “Ma....ma”. Một vài tên đang ngồi sưởi thấy vậy thấy lạ liền cầm mấy thanh lứa đang cháy đi về phía đó và hỏi “Đâu, nó ở đâu ?” Có tiếng trả lời “Đó, ở góc đó” . Anh ta cũng thấy lạ liền đi về phía đó, thì thấy quả thực khu nhỏ đó có che chắn qua loa bởi mấy cây lứa, còn lại phía trong không thấy một vật gì để ở đó cả. Tay lính cầm lứa cháy đang khua nhẹ như để nhìn xem có thấy gì không nhưng khi anh ta bước vào khoảng chống nhỏ đó thì tay lính này hình như dựa vào anh ta không còn cảm thấy sợ nữa lên vung mấy thanh lứa đang cháy lên khua loạn xạ tứ phía. Bất ngờ anh ta thấy một ai đó chạy sau anh ta nhiều lúc còn bám vào áo của anh ta. Anh ta theo phản xạ tự nhiên biết ai đó đang gặp nguy hiểm lên giang hai tay ta chặn tay lính khua lứa này và nói “Thôi đi, làm gì có ma quỷ gì cơ chứa...chỉ sợ vớ vẩn”. Sau một lúc khua tay lính cầm lứa đã đi ra ngoài khoảng chống, chỉ còn lại một mình, anh ta quay lại xem ai đang lấp sau mình thì chả thấy gì cả. Với một người bình thường thì khi thấy có ai líu áo mình mà nhìn lại không thấy ai thì chắc tái mặt thì còn tốt không thì ngất ra cũng là chuyện bình thường. Nhưng với anh ta thì trái lại chả tin gì ma quỷ cả nên chỉ ước được gặp để nghiên cứu mà thôi.

Sáng dậy anh ta cảm thấy có gì đó kỳ lạ và khó hiểu liền đi từ từ về phia khoảng trống ở góc nhà sàn đó xem sao. Đến nơi anh ta không vào mà đứng lại ở ngoài nhìn chăm chú từng chỗ ở phía trong một cách cẩn thận thì quả nhiên anh ta đã nhìn thấy một đôi mắt rất trong sáng, phải nói là đẹp long lanh nữa mới đúng. Anh ta chăm chú nhìn và đôi mắt đó cũng nhìn anh ta không chớp mắt. Đúng ra lúc đó anh ta lên tiếng vài câu gì đó nhưng anh ta lại dữ im nặng chắc anh ta nghĩ khi họ muốn giấu mặt thì đừng có hỏi gì cả là tốt nhất hai là họ có biết tiếng Kinh hay không mà hỏi?

Đồng đội gọi anh ta ra ăn để còn đi tiếp, thôi thì đành phải tạm biệt bí mật này ở đây vậy. Khi đã ăn xong, trong lúc còn nghỉ ngơi không biết vì sao anh ta lại đi về phía khoảng trống góc cuối nhà sàn đó và anh ta cảm thấy có một giọng nói nhẹ nhàng và sau đó là một nụ hôn đặt lên má của anh ta, anh ta biết nhưng bất lực không thể điều khiển được cơ thể theo ý muốn của mình (như lúc đó anh ta rất muốn choàng tay ôm lấy người vừa hôn mình xem có da có thịt hay không...?).

Đến giờ ra xe để đi tiếp, anh ta bị tiểu đội trưởng kéo lại ở dưới nhà sàn, khi đám lính đi khỏi, tiểu đội trưởng nói với anh ta rằng thiếu nữ của chủ nhà rất thích anh ta và đang nhìn anh ta kia kìa. Anh ta quay lại nhìn lên nhà sàn thì thấy có một thiếu nữ xinh đẹp mặc bộ quần áo như trong ngày tết hay lễ hội trong khi bố mẹ và các em của thiếu nữ vẫn mặc quần áo bình thường. Vì hơi xa nên anh ta không rõ thiếu nữ này có đẹp như các thiếu nữ ở vườn Đào hay không? Có điều là lúc đó anh ta không nghĩ rằng đôi mắt mà anh ta ngắm ở khoảng chống góc cuối nhà sàn lúc đó lại là của thiếu nữ này. Chỉ cách đây vài ngày thôi (sau gần 50 năm) anh ta mới khẳng định đôi mắt đó chính là đôi mắt của thiếu nữ mặc bộ quần áo lộng lẫy này.

Các bạn thấy câu chuyện của anh ta có đáng tin hay không (trong khi anh ta khẳng định mọi điều anh ta kể đều là thật 100%, đơn giản vì đây là hồi ký mà)?

VULONG
08-11-23, 17:54
Xóa vì đăng 2 lần, do máy trục trặc.

VULONG
17-11-23, 00:54
(Tiếp)

Trong những tháng ở lán trại để làm đường này thì cái đáng sợ nhất với anh ta là khẩu phần ăn uống. Thường mỗi bữa ăn, 6 người trong một mâm, với cơm thì được 2 lần xới còn thức ăn thì có 1 đĩa rau cải luộc đầy nhưng chất đạm thì duy nhất chỉ có một bát nước đun sôi trong có pha một chút mắm tôm lỏng toẹt rồi đổ vào giữa đĩa rau cải luộc. Khi còn ở nhà anh ta chưa bao giờ dám ăm mắm tôm cả và thời kỳ còn huấn luyện tân binh có một số tay lính Hà Thành đã lấy mắm tôm đặc nguyên chất trong khẩu phần ăn lúc đó nhét vào vách lán lứa của nhà ăn nên sau đó anh nuôi không dám cho lính ăn mắm tôm nữa. Còn bây giờ anh ta cùng đồng đội đều nhanh tay gắp phần rau giữa đĩa có chút mùi vị mắm tôm là thấy tỉnh người rồi. Tình hình sức khỏe của anh ta đi xuống một cách nhanh chóng và đến giờ anh ta vẫn không biết liệu bọn Quỷ Satan này có cho anh ta hít tiếp hơi độc như thời còn là học sinh phổ thông nữa hay không ? Anh ta nghĩ với lán trại mà vách được quây bằng các tấm liếp được đan bằng lứa đập dập và lại nằm ngay mép con đường đang mở thì người đi đường trong đêm tiếp cận để xì hơi độc qua tấm liếp lứa này là một điều quá dễ dàng không như ở nhà sàn trong bản…

Ở thời kỳ đang học cấp 3 anh ta bị bọn Quỷ Satan này cho hít hơi độc (tất nhiên mãi gần đây anh ta mới khẳng định mà thôi) đến mức bị viêm phổi nặng, ho ra máu là chuyện bình thường nhưng ho rồi nôn ra hàng bát ăn cơm máu thì chỉ bị vài lần. Nhưng rất may cho anh ta là những lần nặng như vậy đều đang ở nhà nên sau khi chủ động tự tiêm kháng sinh (vì quá nhiều lần ho ra máu nên anh ta đã chủ động tự tiêm không chờ y tá tới nữa) và nằm im trên giường vài tiếng cho cầm máu, sau đó anh ta vẫn đi lại được bình thường (chắc thể lực của anh ta vẫn tốt do ăn uống đủ chất và không phải lao động nặng). Nhiều người khuyên anh ta nên đi chụp X-Quang để kiểm tra phổi. Một lần nhân tiện về Hà Nội có việc, anh ta đã đi nhờ xe của giám đốc và bí thư đảng ủy nhà máy về Hà Nội họp. Khi qua bệnh viện Thuận Thành anh ta có vào phòng khám bệnh mục đích chỉ để xin giấy giới thiệu về Hà Nội chụp X-Quang. Sau khi hỏi tên tuổi địa chỉ của anh ta, nữ y tá đã không để anh ta kịp hỏi xin giấy giới thiệu mà nói luôn rằng nhà máy của anh ta có ô tô nên có điều kiện về Hà Nội mà khám và điều trị chứ ở đây không còn chỗ để khám và nằm điều trị nữa. Sau đó anh ta ra xe đi tiếp với tờ giấy giới thiệu của bệnh viện. Xe chạy trên con đường đất đỏ (khoảng 20km mới tới đường 5) lúc đó đầy những ổ gà, anh ta cảm thấy như đang cưỡi trên mình ngựa. Sau này anh ta nghĩ đây chính là mục đích mà tên Quỷ Satan này mong muốn. Bởi vì nếu như anh ta nôn ra máu mà phải về đến Hà Nội cấp cứu thì quãng đường này chắc chắn sẽ cướp đi mạng sống của anh ta. Sau đó anh ta có nhớ lại là có rất nhiều công nhân và con em của nhà máy đến bệnh viện khám đều nhận được những câu trả lời tương tự như trả lời với anh ta (tức không có chuyện khám và điều trị bệnh cho người của nhà máy Đại Tu ô tô số…tại bệnh viện này. Chính chị ruột của bạn anh ta học cùng lớp năm lớp 10 đã được chuyển ngành từ một nữ y tá trong quân đội về làm y tá của bệnh viện này đã kể cho anh ta biết tường tận về “Lá Thư Căm Thù“ này).

Do thể lực quá yếu cộng thêm ăn uống không đủ chất lại còn phải làm việc nặng nhọc nên bệnh cũ của anh ta lại tái phát. Lần ho này đã nôn ra hàng bát ô tô máu, mặc dù đã được tiêm kháng sinh nhưng sau vài tiếng vẫn không cầm máu. Trung đội trưởng đơn vị đã cử 4 lính thay phiên nhau khiêng anh ta cùng y tá hộ tống vượt qua 6 km con đường gồ gề, lởm chởm đang làm để ra trạm xá dã chiến của trung đoàn. Rất may là cả chặng đường người khiêng không bị vấp ngã. Trạm xá dã chiến của trung đoàn đóng ngay đầu đường của con đường mới làm này và nó cũng gần ngay lán trại cũ của đơn vị anh ta lúc trước nay đã bỏ trống (vì 2 trung đội ở đây đã khai thác đủ số lược đá rồi nên đã ra Thuận Châu để khai thác cát như 2 trung đội của anh ta lúc trước).

Không biết vì sao xe cứu thương của trung đoàn lại không ở trạm xá mà tới 1 vài hôm sau là thứ 7 mới về để đưa anh ta cùng 3 bệnh binh nữa chuyển đến trạm xá của quân đội thuộc tỉnh đội Sơn La. Và cũng không hiểu vì sao mà mãi tới quá chưa xe mới khởi hành. Anh ta được bác sĩ cho ngồi hàng trên cùng tài xế với ông ta ngồi ở giữa. Trên con đường số 6 về Sơn La lúc đó khoảng 30km là đất đỏ bụi bay mịt mù. Ngay khi xe cứu thương mới ra tới con đường số 6 này (đoạn đầu là con đường số 107 khoảng 10km) thì bất ngờ có 1 chiếc xe tải vượt lên trước kéo theo khối bụi khổng lồ trùm kín xe cứu thương. Một điều không bình thường nữa là khi xe cứu thương cố vượt lên thì xe tải này không cho vượt còn khi xe cứu thương chạy từ từ hay dừng lại để tránh luồng bụi thì xe tải cũng lại chạy chậm hay dừng lại tương tự. Điều này cho thấy rõ ràng đây là một hành động có chủ định. Rồi cuộc Mèo vờn Chuột này kéo dài trên 20km, mãi tới khi đến đoạn đường gần tới Sơn La không bị bụi nữa thì chiếc xe tải mới cho xe cứu thương vượt lên trước. Xe cứu thương vượt lên và đỗ lại bên vệ đường nhưng xe tải vì sao không vượt lên mà lại đỗ lại ngay gần sau xe cứu thương (khoảng 10m) ? Bác sĩ không ra ngoài mà chỉ nhoài người qua cửa kính của tài xế để chửi. Chắc thấy vậy nên tên phụ xe (chắc là tên đâm thuê chém mướn) đã xuống xe và đi tới trước xe cứu thương chửi lại không những với bác sĩ mà nhằm vào cả nhóm bệnh binh của anh ta. Khi tên phụ xe này đi tới trước xe thương binh thì anh ta đã nhận ra hắn là 1 tên Đầu Gấu có máu mặt ở Thuận Châu mà đồng đội của anh ta (khi còn lấy cát ở Thuận Châu) đã chọc cho lốp xe tải này thủng nhiều lần… Có lần anh ta cùng đồng đội đi lên Thuận Châu chơi thì gặp tên này ra giữa đường múa gậy khoe mẽ (nghe đồn là đến mức nước hắt vào cũng không thể văng qua gậy để lọt vào người nó). Đến giờ anh ta vẫn còn không hiểu vì sao lúc đó anh ta lại chồm lên chửi lại nó rồi mở cửa định ra ngoài để “So Găng“ với nó mới khiếp chứ. Rất may là bác sĩ ngồi bên đã túm áo kéo anh ta lại. Thấy vậy tên Đầu Gấu này càng được thể bước tới bên cạnh bánh xe bên phải ngay phía trước anh ta ngồi rồi chửi anh ta thậm tệ (loại xe 12 chỗ ngồi đời cũ nên 2 bánh trước ô tô vẫn ở phía trước buồng lái). Anh ta tức quá chồm lên, áp sát mặt vào tấm kính xe nhìn hắn với ánh mắt rực lửa căm thù rồi chửi “Đ…mẹ mày, mày muốn chết… thì cho mày chết“. Một điều không thể hiểu được là vì sao lúc đó tên Đầu Gấu này lại gục ngay xuống, 2 tay ôm bụng quằn quại kêu đau, chẳng khác nào như vừa nhận được một cú đấm xoáy bằng nội công của trường phái võ Nga Mi gì đó mà các sách hay chuyện đã mô tả (quả đấm xoáy cách rốn 2 cm, tức không hề chạm tới da nhưng ruột bên trong có thể xoắn lại và đứt thành nhiều đoạn). Thấy vậy bác sĩ bảo lái xe cho xe chạy (vì nó gục bên cạnh bánh xe chứ không phải phía trước xe). Sau đó thấy chiếc xe tải cố chạy vượt lên nhưng không vượt mà tên tài xế cố nói với bác sĩ cấp cứu giúp tên Đầu Gấu này vì nó ngất hay sắp chết gì đó…. nhưng bác sĩ chỉ tay về phía trước và nói …tới bệnh viện Sơn La đi (gần đây anh ta đã khẳng định tay chân của tên Quỷ Satan đã thuê tên Đầu Gấu này hòng muốn giết anh ta ngay từ khi anh ta cùng đồng đội còn đang khai thác cát ở Thuận Châu).

Khi xe cứu thương đến trạm xá tỉnh đội Sơn La thì đã 5 hay 6 giờ chiều gì đó, trạm xá đã vào giờ nghỉ lên không có ai trực để nhận bệnh nhân cả (trước đó khoảng 1 tháng thì đây còn là viện 6, nay đã chuyển lên Lào Cai để chuẩn bị cho cuộc chiến biên giới 1979).

Bác sĩ đã bảo anh ta cùng các bệnh binh là tùy cơ di tản, đợi đến thứ 2 quay lại để nhập viện. Anh ta ngơ ngác không biết đi đâu và càng không hiểu tại sao bác sĩ lại quyết định như vậy khi anh ta là trường hợp cấp cứu cơ mà ? Thấy vậy bác sĩ nói với anh ta rằng về Nà Sản ở tạm đến thứ 2 quay lại đây nhập viện rồi ông ta lên xe chạy mất hút.

Đang ngơ ngác thì có 1 người tự nhiên đến vác hộ ba lô cho anh ta rồi đưa anh ta ra đường số 6 bắt xe khách cùng anh ta về Nà Sản (cách khoảng 10 km). Tới Nà Sản người đó dẫn anh ta tới một cái lán ngay đầu đường giống như một cái chòi chăn vịt (ngay trước cổng đại đội 5 của anh ta đóng để huấn luyện tân binh khoảng 1 năm trước) rồi vào một đơn vị thuộc trung đoàn này gần đó để báo xin 1 xuất ăn và chăn, màn, chiếu ngủ đêm (vì ở vùng tây bắc này thì hầu như mùa hè hay mùa đông tối đều phải đắp chăn). Sau này anh ta mới biết cái lán không có cửa giả gì cả này, đó là nơi để đón tiếp lính đảo ngũ (về nhà chơi 5 bữa nửa tháng rồi lại lên đơn vị) chờ đợi đơn vị cũ nhận lại. Đêm đến có người mang cơm và chăn, chiếu, màn cho anh ta, rồi vài tiếng sau anh ta thấy mấy tên mặc quần áo lính vào tự nhiên lục lọi ba lô của anh ta …chửi đểu...rồi hỏi anh ta không có gì cả à (có vẻ như chúng coi anh ta là lính đảo ngũ nên hy vọng sẽ có tiền, đồ ăn hay quà cáp…) ? Anh ta trả lời là đến đây để chờ tới thứ 2 nhập viện.

Đến sáng hôm sau có người đến thu chăn, chiếu, màn, rồi sau đó tự nhiên có 1 người đến nói với anh ta rằng “Mày phải về đơn vị ngay nếu không tối nay chúng nó sẽ đến giết chết mày“. Thấy vậy anh ta liền ra ngay đường 6 (chỉ cách đó khoảng 300m) bắt xe khách lên Sơn La rồi từ Sơn La anh ta mua vé về đơn vị. Chắc ông tài xế thông thạo tuyến đường này nên khi chạy tới đã đỗ ngay tại cổng vào trạm xá dã chiến này, ông ta còn nói sáng mai sẽ đón anh ta ở đây. Khi bước vào trạm xá thì bất ngờ gặp vị bác sĩ hôm trước đưa anh ta đi đã chửi anh ta rằng “Đ…mẹ mày, tao đã bảo là đợi ở đấy sao lại về đây ? Cút mẹ mày đi chỗ khác đi….“. Anh ta ngơ ngác chẳng hiểu gì cả nhưng cũng đành khoác ba lô lững thững đi về phía lán trại đơn vị cũ (đã bỏ không) của anh ta (chỉ cách khoảng 200 m). Anh ta đang phân vân không biết có lên vào lán trại nghỉ một lúc hay là đi vào bản mua cái gì đó ăn (vì từ sáng đến giờ anh ta chưa được ăn gì cả) thì bất ngờ 1 anh bạn cùng đơn vị đi chơi ngày chủ nhật đang trên đường về đơn vị thấy anh ta liền đến hỏi han tình hình. Anh ta đã kể cho ông bạn này biết và cũng chẳng nghĩ rằng cần phải báo cho đơn vị biết. Nhưng cái may đã đến bởi vì có 1 tên lảng vảng theo anh ta (chắc chắn có chủ định) đã nghe được cuộc nói chuyện này nên đã nhanh chân về báo cho tên bác sĩ kia. Tên bác sĩ biết chắc rằng người của đơn vị anh ta sẽ ra “Hỏi Thăm“ nên đã cho người ra mời anh ta về trạm xá và cho anh ta ăn. Một lúc sau tên bác sĩ này cùng 1 tên lạ mặt ra gặp anh ta và hỏi có phải anh ta đánh chết tên Đầu Gấu kia không ? Anh ta đang còn ngơ ngác không hiểu là ai chết thì tên bác sĩ nói với tên này rằng anh ta vẫn ngồi trong ô tô thì làm sao đánh chết được tên kia ? Tên lạ mặt nhìn anh ta có vẻ dò xét khó hiểu…. Nếu như tên này chết thật thì đây chính là một trong các “Huyền Thoại“ của cuốn “Những Huyền Thoại Của Đời Tôi“. Bởi vì đến bây giờ anh ta vẫn còn không thể giải thích được vì sao hắn chết và nếu đúng như vậy thì cho đến nay có tới năm hay bẩy tên giống vậy nhưng chỉ có vài ba tên chết, số còn lại vẫn sống (câu này mọi người nên tin là anh ta đã nói dối thì có lý hơn...).

VULONG
17-11-23, 01:03
(Tiếp)

Khoảng độ 1 tiếng sau anh ta nghe thấy tiếng anh Lẹn (là trung đội trưởng của anh ta) gọi anh ta “Y ơi …mày ở đâu ?“ nhiều lần vọng lại ngày càng gần từ phía lán trại cũ. Lúc đó anh ta còn ngớ ngẩn đến mức không hiểu anh Lẹn tìm anh ta để làm gì ? Một y tá thấy vậy đã ra gọi và dẫn anh Lẹn vào. Lúc đó anh ta có nhìn thấy anh Lẹn ngó vào cửa sổ nhìn thấy anh ta đang ngồi nhưng không vào gặp anh ta mà đi vào phía trong tìm bác sĩ. Tự nhiên anh ta nghe thấy mấy tiếng kêu bụp, bụp,… bụp…cùng tiếng chửi của anh Lẹn “Đ…mẹ mày, mày quẳng lính của bố mày thế hả….“. Rồi ngay sau đó anh ta nghe thấy tiếng hự…của anh Lẹn. Một lúc sau thấy anh Lẹn (chắc là đã tỉnh lại sau khi bị tên mặt lạ đánh bất ngờ nên bị ngất) nói một cách mệt mỏi với 2 người lính đi cùng với anh Lẹn rằng “Ra Thuận Châu gọi ngay đại đội trưởng Nguyên về đây và nói cho ông ấy biết là chúng nó đang muốn giết thằng Y“ (lúc đó đại đội trưởng đang chỉ huy lính khai thác cát ở đó).

Chắc là bắt được xe để đi nhờ (vì cách xa tới 20 km) nên chỉ sau khoảng 1 hay 2 tiếng đã thấy đại đội trưởng bước xuống từ 1 chiếc ô tô rồi đi vào. Sau đó anh ta nghe thấy tiếng của đại đội trưởng nói “Sao lại đến nông lỗi này…“ (chắc là anh Lẹn bị đánh và bị trói…... Mãi gần đây anh ta mới phỏng đoán là : Khi tên bác sĩ bị mấy trưởng đấm đá của anh Lẹn thì đã gục hẳn nhưng anh Lẹn không ngờ rằng tên lạ mặt lúc trước cùng bác sĩ hỏi anh ta là một tên mật vụ là tay chân của tên Quỷ Satan đã đi đến để điều tra cái chết của tên Đầu Gấu mà hắn thuê nên đã bị tên này đánh bất ngờ cũng gục luôn. Nếu đánh công khai thì còn lâu mới phân thắng bại vì anh Lẹn là 1 đặc công có đẳng cấp). Rồi anh ta nghe thấy đại đội trưởng nói rằng “Đây là thư của…“, sau đó một bầu không khí đã chìm sâu vào sự im nặng khó hiểu, vì chả nhẽ tất cả họ đã đi đâu mà không thấy câu nói nào nữa ? Nhưng chắc chắn tên bác sĩ và anh Lẹn phải nằm viện và ra tòa sau đó vì mãi sau khoảng 3 đến 4 tháng mới thấy anh Lẹn trở lại trung đoàn còn tên bác sĩ thì “mất hút con mẹ hàng lươn“ luôn (chắc đang ngồi bóc lịch). Vậy thì lá thư đó là của ai và nội dung của nó nói gì mà tất cả phải im nặng như vậy ? Và anh ta vẫn còn nhớ khi mà cả trung đoàn lại rút về Nà Sản để chuyển sang trực chiến chuẩn bị cho cuộc chiến biên giới 1979, đại đội trưởng Nguyên có nói với anh ta rằng “May có anh Lẹn chứ không thì mày chết từ lâu rồi“. Ấy vậy mà lúc đó anh ta chả hiểu nó lại quan trọng đến như vậy, vẫn cứ nghĩ rằng đó chỉ là một chuyện xẩy ra “Hàng Ngày Của Huyện“. Đến giờ anh ta rất mong muốn được gặp lại anh Lẹn để trả ơn công anh đã giúp anh ta thoát khỏi cái chết bởi tên Quỷ Satan này (nếu có ai biết xin chuyển thông tin đến E-mail của tôi là vulong007@yahoo.de. Tôi thay mặt anh ta xin cám ơn trước).

Trước khi được xuất ngũ vì lý do yếu sức khỏe (đúng 18 tháng trong quân đội) anh ta được điều về làm liên lạc tại trung đoàn bộ. Một lần ngay trong phòng trực chiến của trung đoàn bộ, anh ta nói to vài lần : “Tao căm thù chủ nghĩa Khoa Học này“. Không ngờ thủ trưởng trực chiến hôm đó từ ngoài bước vào và nói với anh ta “Không được, như vậy không được! Khoa học là Khoa học còn chủ nghĩa C.S. có phải là chủ nghĩa Khoa học hay không thì lại là một chuyện khác“. Lúc đó anh ta nghĩ… à hóa ra mọi người đều biết cả nhưng lại không ai dám nói công khai trên báo chí…..chỉ vì có quá nhiều những tên làm tay sai cho tên Quỷ Satan này mà thôi.

Chú Giải : Đến giờ thì anh ta đã khẳng định tên Quỷ Satan này đã dùng mọi cách để có thể giết chết anh ta một cách êm thấm, mục đích để không một ai có thể nghi ngờ do chính bàn tay của hắn đạo diễn (kiểu ném đá dấu tay). Chắc chắn hắn đã lên phương án ngay sau khi được thủ tướng Phạm Văn Đồng giao nhiệm vụ cho hắn bảo vệ và giúp đỡ anh ta (từ khi anh ta còn học lớp 3 hay 4 gì đó). Tên Quỷ Satan này đã tự tạo ra các hồ sơ, sự việc cùng các ảnh chụp để kết tội anh ta bị nghi làm gián điệp cho Mỹ Thiệu. Bằng chứng là đến giờ anh ta vẫn còn thấy sợ và nhớ như in những con mụ chuyên đi các nơi để đổi lông Gà, lông Vịt thời đó thường cố tình tiếp cận anh ta với ánh mắt rợn gáy cùng những câu nói với anh ta có vẻ như các ám hiệu để bắt liên lạc (giống như nội dung các cuốn chuyện bắt gián điệp được bầy bán trong các hiệu sách thời đó).

Với anh ta đã là như vậy thì chắc chắn muối căm thù của hắn với bố anh ta càng đáng sợ hơn. Bằng chứng là bố của anh ta bị đẩy đi chiến trường C (ở Lào) làm đại đội trưởng cho một đội lái xe vận tải hàng hóa cho chiến trường Miền Nam. Nhưng âm mưu của hắn đã thất bại, vì bố của anh ta là đội trưởng nên luôn ngồi bên tài xế để quan sát máy bay Mỹ và trong một lần đã thoát chết vì kịp nhẩy ra khỏi xe tải khi thấy máy bay bổ nhào vào chiếc xe này. Mặc dù vẫn bị thương nặng bởi các mảnh đạn 12 ly 7 bắn nát ca bin văng ra trúng nhưng tài xế lái xe đó thì không kịp nhẩy ra. Bằng chứng thứ 2 là chắc chắn trong hồ sơ lý lịch của bố anh ta cũng có những tài liệu kết tội nghi làm gián điệp như anh ta. Vì sau khi bị thương, bố của anh ta đã chuyển về nhà máy Đại Tu ô tô này làm việc và được nhà máy này bầu làm bí thư chi bộ nhưng cấp trên (Huyện) đã gạt đi. Điều này rõ ràng cho biết trong hồ sơ lý lịch của bố anh ta có tài liệu của tên Quỷ Satan này đưa vào từ trước (mặc dù ông nội của anh ta đã đi Bộ Đội cho Pháp nhưng bố của anh ta vẫn là Đảng viên C.S., vì ông nội anh ta bị bắt đi lính trong đợt đưa sang châu Âu để đánh phát xít Đức trong Đại Chiến 2, năm 1946 về nước đã tham gia Việt Minh…).

(Năm 1981 tên Quỷ Satan - trùm mật vụ - này đã làm tới chức Bộ Trưởng bộ… hơn 10 năm.)

VULONG
17-11-23, 01:13
Bổ xung thêm 2 ví dụ còn thiếu phần trên

Một trong các trường tương tự (sau khi đã tốt nghiệp đại học)

Một lần anh ta đi chơi với bạn thân cùng học thời phổ thông và trước khi về nhà của anh bạn cả 2 đã ghé vào một phiên chợ đã tàn (vì đã xế chiều) để mua chút thức ăn. Khi đến cổng chợ ông bạn nhìn anh ta có vẻ ái ngại, thấy vậy anh ta hỏi “Có gì vậy ?“. Người bạn trả lời “Ngại cho ông thôi“. Anh ta liền Húng lên nói “Sợ Quái Gì ?“. Thế là họ vào chợ và anh ta đã hiểu vì thấy 2 tên ra nghênh đón họ. Anh bạn liền nói “Ông đứng đây nhé“ rồi một mình dắt xe đạp tiến lên như không biết gì. Một thằng trong bọn đã dựt trộm chiếc đòn gánh của người bán hàng xông tới ông bạn, rồi cuộc chiến bắt đầu. Anh ta rất yên tâm (vì võ gậy là sở trường của bạn anh ta), đang theo dõi cuộc chiến thì bỗng nhiên anh ta phát hiện tên còn lại ở ngay cạnh, một tay hắn xoắn vào 3 sợi dây xích của cái cân đĩa đang vung lên muốn quật quả cân sắt ở đầu kia cái cân vào đầu anh ta. Một tình thế vô cùng nguy hiểm, cấp bách và quá bất ngờ nên anh ta chỉ kịp lắc đầu ra sau rồi chuẩn bị nhẩy lùi lại để tránh quả cân quăng trúng đầu mình. Trong đầu anh ta lúc đó chỉ kịp nghĩ “Mày phải chết“. Và rồi anh ta không cần đợi quả cân văng mất đà để xáp vô ra đòn quyết định nữa, đã thấy tên này ôm bụng gục xuống cùng với quả cân đang rơi tự do. Chỉ một vài phút sau đó thì bạn của anh ta đã cướp được đòn gách của tên kia và hạ gục tên này trong chớp mắt bằng một cú thúc cực hiểm vào ngực. Sau này bạn anh ta cho biết sau 2 tuần cả 2 tên này đều chết và trước khi chết chúng đã nói với mọi người rằng bị anh ta đánh bằng nội công và ông bạn của anh ta đã hỏi anh ta học được nội công của ai (vì trước đây 2 người khi còn trẻ được bố của ông bạn này dạy võ cho nhưng anh ta chỉ học một thời gian rất ngắn rồi bỏ vì thấy kết quả học tập văn hóa ở trường phổ thông xút kém) ? Anh ta nghĩ cứ cho rằng anh ta tiếp 1 thằng đi thì còn thằng kia rõ ràng là bạn của anh ta đánh chứ đâu phải anh ta mà sao cả 2 tên đều nói do mình anh ta đánh bằng nội công ? Cuộc chiến này xẩy ra (sau đó anh ta mới biết) là thù hằn giữa bạn anh ta với 2 tên kia chỉ vì chúng là những tên chuyên nghiệp, chuyên đi ăn trộm, ăn cướp cả ban ngày lẫn ban đêm ở vùng đó mà ông bạn của anh ta khi gặp chúng ức hiếp người dân đều ra tay “Lãng Tử Giang Hồ“ giúp người bị hại.

Một trường hợp tương tự nhưng không chết xẩy ra khi anh ta còn ở trong trại tị nạn ở Đức

Không biết có phải bọn Quỷ Satan VN ở Đức đã bắt tay với mật vụ Đức để thuê và đưa tên này về một trại cách trại của anh ta không quá 1 km (đều cùng ở một thị trấn) để giết anh ta hay không ? Nhưng chắc chắn đây là một cao thủ võ lâm thực thụ bởi vì nó đã đấu công khai với một vị đặc công nước của VN tị nạn trong cùng trại với hắn trước mặt của nhiều người trong trại đó đứng xung quanh để cổ vũ. Kết quả cuối cùng không phân thắng bại nhưng phần thắng có vẻ nghiêng về phía tên kia nên hắn tỏ vẻ rất hãnh diện. Theo lời kể của vị đặc công nước này thì cả 2 đã không ra những đòn chí mạng (vì chỉ là đấu phân cao thấp chứ không phải trả thù) nhưng vị này phải thừa nhận đã đánh trúng nhiều điểm yếu (huyệt đạo) trên cơ thể nó nhưng đều vô hiệu.

Mục tiêu chính của tên này là anh ta chứ không phải vị đặc công nước kia. Hắn thường sang trại tị nạn của anh ta chơi (vì 2 trại tị nạn lúc đó hầu hết là người Kosovo – Nam Tư cũ - như hắn) rồi tìm cớ gây sự với anh ta. Một cao thủ thực thụ chả bao giờ đi so tài với những người như anh ta trông lúc nào cũng như một thằng hâm, thần kinh hay tâm thần, nếu có thì chỉ có những tay Gà Vịt mà thôi. Vậy thì hắn muốn gây sự với anh ta rõ ràng có chủ định từ trước, và rồi cuối cùng hắn cũng đã tìm ra được lý do để gây sự. Một lần anh ta thấy 1 đứa trẻ con trong trại đến mách anh ta rằng thằng trẻ con tên B dẫm lát vườn rau cải cúc của anh ta (ở ngay cạnh bàn bóng bàn đặt trong sân đỗ ô tô của trại). Anh ta đã dẫn thằng bé tên B này ra vườn rau xem sao thì quả nhiên đã bị dẫm lát. Anh ta liền hỏi thằng bé ai sui mày dẫm thì thằng bé chỉ luôn 1 thằng đang đứng đánh bóng bàn ngay đó. Anh ta nhìn và nhận ra hắn nhưng chỉ cười đểu rồi đi về nhà không thèm quan tâm tới những câu nói có vẻ chửi bới của tên này (cho đến bây giờ, sau 30 năm ở Đức anh ta cũng hầu như chỉ biết một vài câu tiếng Đức đơn giản, vì anh ta đã thề không học tiếng Đức từ những năm đầu tới Đức) lấy quần áo mới giặt xong cùng cái giàn sắt ra phơi ngay cạnh cửa sổ phòng của mình. Thấy vậy tên này cùng đồng bọn đi tới chắc chửi bới anh ta với mục đích cố tình gây sự. Anh ta không nói gì, vừa phơi quần áo vừa thỉnh thoảng nhìn hắn rồi cười tỏ vẻ khinh thường. Bất ngờ 1 cú đá được tung ra, lúc đó anh ta không biết là không kịp tránh hay không thèm tránh ? Trong đầu anh ta chỉ kịp lóe lên ý nghĩ “Nó không thể chết được“ (bởi vì nếu nó chết thì anh ta sẽ bị bắt, dĩ nhiên rơi vào bẫy của chúng là bị tống giam cùng nhiều tên khác trong 1 phòng, khi đó thì …là…mà sẽ đến ngay tức khắc không thể tránh được). Tức thì anh ta thấy hắn gục xuống ngay tức khắc và ôm bụng quằn quại. Sau vài ba lần hắn vùng đứng dậy nhưng không kịp ra đòn lại gục xuống ngay. Hai tên đồng bọn thấy vậy liền vào dìu hắn ra ngồi trên cây gỗ đặt để ngăn cách sân đỗ ô tô với bên ngoài. Anh ta vẫn thản nhiên đứng phơi tiếp quần áo và thỉnh thoảng nhìn hắn cười đểu. Tức quá, một lần nữa hắn lại vùng đứng dậy lao thẳng tới anh ta nhưng lại gục xuống chỉ sau vài bước chân. Và rồi lại một lần nữa anh ta ngơ ngác không hiểu sao vị đặc công nước đã đến dò hỏi anh ta quanh đề tài nội công như anh bạn trước.

VULONG
21-11-23, 07:06
Xóa vì đăng nhầm...........

VULONG
29-11-23, 04:26
5 – Lá thư của thủ tướng Phạm Văn Đồng

Gần 10 năm trở lại đây anh ta mới lục lọi lại ký ức để cố tìm ra lời giải cho câu hỏi vì sao gần 40 năm trước (1977) một bầu không khí im lặng đầy bí hiểm đã bao trùm lên toàn bộ cái trạm xá dã chiến khi mà anh ta nghe thấy đại đội trưởng Nguyên nói “Đây là lá thư của…..” ? Và rồi anh ta đã nhớ ra được là vào dịp tết âm lịch năm 1977 anh K có lên đơn vị thăm anh ta (thuộc đại đội 5 đang đóng tại Nà Sản) và chỉ sau đó vài tháng anh K lại lên thăm anh ta lần nữa.

Nhưng lần sau này đơn vị của anh ta đã chuyển tới huyện Mai Sơn cách chỗ cũ khoảng 5 km. Đơn vị này đóng ở trong các ngôi nhà còn lại của viện 6 trước đó đã ở khi sơ tán. Đây là một nơi trong rừng già với núi đá cùng con suối lớn uốn khúc chẩy qua, nó quả thực là một nơi nghỉ mát lý tưởng, không thua kém với bất kỳ nơi nghỉ mát nào trong rừng núi cả. Không khí và cảnh vật ở đây hoàn toàn trái ngược với không khí nóng nực ngột ngạt của thung lũng Nà Sản không có cây cối cùng với các cơn gió Lào khô khan làm cho con người khó chịu vô cùng… Trong quãng thời gian ở đây Khánh Trắng đã xuất hiện với tư cách là Đại Ca của lính Hà Thành muốn bắt anh ta phải vào hội lính Hà Thành của hắn (vì anh ta chỉ chơi chủ yếu với lính Đông Anh và tiểu đội trưởng là người dân tộc Mường) nhưng anh ta đã bỏ ngoài tai các lời đe dọa của Khánh Trắng. Sau đó anh ta không hề bận tâm tới Khánh Trắng, chỉ nhớ có lần đại đội trưởng Chung lúc đó có nói với anh ta “Đừng va chạm với Khánh Trắng” . Chắc lúc đó đại đội trưởng đã có bản sao bức thư này nên mới quan tâm đến anh ta như vậy, và rất có thể đại đội trưởng đã đề nghị cấp trên chuyển Khánh Trắng đi nơi khác ngay sau đó vì sợ anh ta gặp bất lợi bởi Khánh Trắng ?

Lần lên thăm này anh K nói lấp lửng với anh ta rằng đã tới công an trưởng (sếp) của quận Hoàn Kiếm để sao y bản chính 1 bức thư (lúc đó anh K nói gì thì anh ta chỉ biết vậy, không hề hỏi bức thư của ai,…). Vị sếp này nói với anh K rằng “Tôi không có đủ tư cách để sao y bản chính bức thư này” và đã viết thư tay giới thiệu thẳng anh K tới gặp sếp của sở công an Hà Nội (chắc phải cỡ thiếu tướng). Vị này còn nói thêm với anh K rằng “Anh cứ yên tâm lên đó đi tôi sẽ gọi điện báo cho ông ta biết ngay”. Quả đúng như vậy, khi anh K tới sở công an Hà Nội thì người bảo vệ đã gọi điện báo lên sếp và anh K được mời vào gặp sếp ngay. Rồi anh ta phỏng đoán lá thư muốn sao y bản chính này chính là lá thư của thủ tướng Phạm Văm Đồng.

Anh ta nghĩ lại lần lên thăm anh ta lần đầu chắc đại đội trưởng đại đội 5 của anh ta đã được đọc lá thư này cùng với lời xin của anh K muốn đại đội giúp đỡ anh ta. Và chắc đại đội trưởng đã khuyên anh K về sao y bán chính lá thư này vì chỉ khi có bản sao thì đại đội mới có thể giúp đỡ anh ta “Thuận Tiện“ được.

Chỉ khi lá thư này là của thủ tướng Phạm Văn Đồng thì mới có thể giải thích được vì sao một bầu không khí im lặng khó hiểu đã bao trùm lên toàn bộ cái trạm xá dã chiến khi đại đội trưởng Nguyên đưa lá thư này cho mọi người ở đó đọc.

Và cũng chỉ có lý do này thì mới có chuyện quận trưởng công an quận Hoàn Kiếm mới phải nói “Tôi không có đủ tư cách để sao y bản chính bức thư này” rồi giới thiệu anh K nên gặp cỡ thiếu tướng là sếp của sở công an Hà Nội.

Vậy thì nội dung của bức thư này nói gì ?

Anh ta nhớ lại và đã khẳng định lá thư này là của thủ tướng Phạm Văn Đồng. Bởi vì vào 1 hôm tại nhà của anh K (khi anh ta là sinh viên năm thứ 2 hay 3 gì đó đang còn ở nhờ nhà anh K tại khu tập thể “Thất Bại“ gần đài truyền hình Giảng Võ), lúc đó có sự hiện diện của 3 người, trong đó có vợ chồng anh K cùng một người tầm thước khoảng 40 tuổi mà sau anh ta biết đó chính là người đã trực tiếp tới trường đại học Kinh Tế - Kế Hoạch xin anh K về làm việc tại Ủy Ban Kế Hoạch Thành Phố Hà Nội (và chắc cũng là người xin cho vợ anh K - cùng lớp và cùng khóa, chưa cưới - về làm việc tại Ủy Ban Kế Hoạch Nhà Nước - vì có thủ tướng Phạm Văn Đồng đứng đằng sau mà ?). Vợ của anh K kéo chiếc bàn cà phê (mà anh ta tự đóng) ra giữa phòng và gọi anh ta ra ngồi, sau đó đặt 1 bức thư lên trên bàn và bảo anh ta đọc. Anh ta có cầm bức thư lên đọc thì thấy viết “Người cầm lá thư này phải có trách nhiệm giúp đỡ người có tên là ….Y…”. Anh ta thấy lá thư nói đúng họ tên và ngày tháng năm sinh của mình thì cảm thấy nực cười không thể chịu được liền bỏ ngay xuống bàn, không thèm đọc tiếp nữa (mới chỉ đọc được mấy dòng còn hơn chục dòng nữa viết gì thì đến nay anh ta vẫn không hề biết cho dù có hỏi vợ chồng anh K và cô em gái ... tất cả họ đều chối như không hề biết đến lá thư này – vì sao họ phải sợ đến mức độ như vậy ?). Thấy vậy vợ của anh K liền nói …mày xem phía dưới là ai đã ký ? Anh ta liền cúi xuống nhìn thì thấy rõ ràng chữ ký của thủ tướng Phạm Văn Đồng cùng với dấu triện đỏ chót của văn phòng thủ tướng chính phủ thì lại càng không tin, coi đây là 1 sự bịp bợm gì đó. Bởi vì suốt từ thời thiếu niên quàng khăn đỏ tới giờ anh ta luôn luôn khiếp sợ bọn công an lúc nào cũng bủa vây anh ta, muốn giết anh ta thì làm sao có chuyện này cơ chứ ?

Rồi sau đó (anh ta nhớ) có 2 lần vợ chồng anh K đặt lá thư này lên mặt bàn mà anh ta vẫn thường ngồi học. Lần thứ nhất anh ta đang định cầm lên xem thì bất ngờ một cơn gió lùa từ cửa sổ bên kia qua của sổ bên này (căn hộ rộng 28 mét vuông có 2 phòng) đã thổi bay bức thư này từ tầng 5 xuống mặt đất. Sau đó 1 lúc có tiếng gọi anh ta từ phía dưới, anh ra ban công xem thì thấy người đứng dưới đất giơ lá thư ra hỏi có phải lá thư của anh ta hay không ? Anh ta liền đi vào, coi như không có chuyện gì xẩy ra (sau đó người này đợi anh K đi làm về và đã đưa lá thư cho anh K). Còn lần thứ 2 anh ta cũng chưa kịp đọc thì thấy em gái ruột của vợ anh K đến chơi cầm lên đọc có vẻ chăm chú. Anh ta có hỏi cái gì vậy thì thấy cô này chỉ cười không nói…, chắc cô ta nghĩ rằng anh ta hỏi đùa rồi cất lá thư lên giá sách. Từ đó mọi cái rơi vào quên lãng, vợ chồng anh K không thấy nói đến lá thư này nữa nên anh ta từ đó hầu như đã quên hẳn nó. Giá như lúc đó vợ chồng anh K giải thích rõ ràng với anh ta vì sao có lá thư này và khuyên anh ta phải tin đó là sự thật thì mọi điều có thể tốt đẹp hơn sẽ đến với anh ta chăng ?

VULONG
29-11-23, 04:36
(Tiếp)

Nếu như lá thư này đúng là của thủ tướng thì nó xuất hiện khi nào và vì sao nó xuất hiện ?

Anh ta nhớ lại thì thấy vào giờ học thủ công khi anh ta còn đang học lớp 5, thầy giáo bảo mọi người vẽ bất kỳ bức tranh nào cũng được vào cuốn sổ tay tự đóng của mình đang để trên bàn trước mặt. Thế là anh ta cũng như chúng bạn cúi xuống cặm cụi vẽ nhưng anh ta vẽ 1 quả tên lửa Sam 1 hay Sam 2 gì đó vẫn hay để trên con đường quốc lộ số 38 qua làng anh ta ở. Khi thấy mọi người vẽ xong thầy giáo lại nói các em viết năm nào sẽ giải phóng Miền Nam ? Anh ta vô tư viết vào sổ tay vừa đóng xong của mình “Năm 1975 hòa bình sẽ đến với nhân dân Việt Nam”. Rồi năm 1975 hòa bình đã tới với nhân đân Việt Nam thật (riêng với anh ta thì sự kiện ngày 30/4/1975 đã được kể tỉ mỉ ở trên). Phải chăng sự thật về chủ nhân của các câu hỏi trên không phải của thầy giáo đó mà chính là của thủ tướng Phạm Văn Đồng (vì từ khi anh ta còn học lớp 3 hay 4 gì đó thủ tướng đã quan tâm tới anh ta rồi - như tôi đã viết ở trên) ? Nếu điều này là đúng thì có thể khẳng định lá thư của thủ tướng đã xuất hiện sau ngày 30/4/1975 và lý do xuất hiện là vì 2 sự kiện này đã trùng khớp với nhau và chỉ liên quan đến anh ta về năm 1975.

Một điều có thể khẳng định là thủ tướng Phạm Văn Đồng rất quan tâm, luôn cho người theo để bảo vệ anh ta nhưng đáng tiếc rằng những người bảo vệ anh ta lại hầu như toàn là tay chân của tên Quỷ Satan này (vì thủ tướng đã giao nhiệm vụ cho tên Quỷ Satan này bảo vệ và giúp đỡ anh ta). Do vậy đáng nhẽ anh ta luôn nhận được Phúc thì ngược lại luôn nhận được Họa. Vậy thì chả nhẽ thủ tướng vẫn không biết hay biết nhưng bất lực chăng ?

Cứ tạm thời cho rằng tên Quỷ Satan này là 1 trong những tên của cơ quan mật thám (phòng Nhì) Pháp trước kia sau được chuyển sang tay Mỹ nên mới ra tay trừ khử anh ta theo lệnh của quan thầy Mỹ thì tại sao sau này khi anh ta sang Đức xin tị nạn chính trị mà nó vẫn không buông tha, vẫn ra lệnh cho tay chân của nó bằng mọi cách giết anh ta?

Sau đây là 1 bằng chứng để chứng minh điều này:

Khi anh ta mới sang Tây Đức tị nạn được vài tháng thì có một lần đến chơi với bạn anh ta (cùng ở nhà máy Đại Tu ô tô…đi Tiệp Khắc) tại 1 trại tị nạn trong thành phố Muchen (Munich) thì gặp một người từ xa tới, không biết quen ai trong hội bạn mà anh ta đang ngồi chơi này. Gần cuối buổi chuyện trò hàn huyên thì người này nói rằng chủ nhật tuần tới sẽ đãi cả hội một bữa lòng lợn tiết canh (vì tại các lò mổ ở Tây Đức lúc đó người ta chỉ lấy một số ruột và tiết đủ để làm vuốt, số còn thừa thì bỏ đi). Thấy vậy cả hội không dấu nổi niềm vui mừng…. Không biết vì sao chủ nhật đó anh ta lại bị ốm, sốt nên không thể đi tới dự “Bữa Tiệc Quý Giá” này được (vì trại tị nạn của anh ta ở 1 huyện ngay bên ngoài thành phố Munchen, vẫn trong vùng hệ thống tầu điện ngầm - nổi hoạt động có tên gọi là U và S). Sau này bạn của anh ta kể lại thì gần 10 vị dự bữa tiệc đó, mỗi vị không phải chung đụng đều được 1 xe cấp cứu rửa ruột cho riêng mình ngay tại chỗ (vì không thể kịp chạy đến bệnh viện), rất may không có vị nào chết cả. Sau đó công an Đức đã bắt tên mang lòng lợn tiết canh này và rồi hắn đã khai rằng theo lệnh của mật vụ VN phải giết bằng được anh ta. Đây chỉ là 1 trường hợp nổi bật thôi còn sau đó và cho đến tận bây giờ (chắc bọn chúng rút kinh nghiệm không dám đầu độc tập thể như trước nữa) các vụ việc đầu độc đơn lẻ chỉ nhằm vào riêng anh ta. Như trong nước uống hay đồ ăn nhưng thông dụng nhất bọn chúng hay dùng là thuốc độc được đóng thành vỉ không khác gì các vỉ thuốc các loại mà chúng ta vẫn dùng. Khi hành động chúng bóc thuốc từ vỉ ra tung ra gần vị trí mà chúng muốn. Thuốc này không mầu, không mùi và không vị còn bốc hơi rất nhanh nên chúng thường xuyên dùng và dĩ nhiên anh ta được thưởng thức loại này như cơm bữa. Chỉ có điều là những tên được thuê chỉ tiếp cận anh ta 1 vài lần nên cứ tưởng anh ta không biết gì cả còn anh ta hít phải là biết ngay người vừa tung thuốc ra đó là ai, và rồi… nín thở (nếu trong ô tô) hay đi nhanh ra chỗ khác… Sau này bọn chúng còn dùng đến chất phóng xạ (năm 2014) hòng giết anh ta (giống như đầu độc bằng phóng xạ giết ông Nguyễn Bá Thanh) nhưng chúng không thực hiện thành công vì biết anh ta đã mua máy dò phóng xạ….

Chắc lúc nào anh ta cũng nhớ đến các thiếu nữ ở vườn đào trước đây đã Chài anh ta nên bây giờ anh ta mới có nhiều kinh nghiệm để nhận biết bọn Satan này khi chúng muốn Chài mình.

Vậy thì tên Quỷ Satan muốn giết anh ta nhằm mục đích gì ?

Thân Cộng (giúp thủ tướng…như phần “Đáp Án” mà tôi đã đưa ra ở chủ đề “Thánh Nhân Trong Sấm Trạng Trình…”), nó muốn giết… rồi chống Cộng (sang tị nạn bên Tư Bản), nó cũng muốn giết thì rõ ràng mục đích giết người này không phải vì chính trị mà chính là chúng muốn khử nhân tài của đất Việt. Những tên Quỷ Satan này ngấm ngầm thủ tiêu, sát hại các nhân tài đất Việt từ trong trứng nước. Trường hợp như anh ta còn sống được đến nay quả thực là một Huyền Thoại thực sự. Đáng tiếc là cho đến bây giờ bọn Quỷ Satan này càng ngày càng nhiều và vẫn không hề run tay giết người thực hiện mệnh lệnh của quan thầy chúng.

Sau thời đại Đồ Đểu này rồi sẽ đến thời đại Đồ gì nữa đây ?

Chú Giải : Đã kiểm tra lại vụ đầu độc bởi “Lòng lợn tiết canh” thì thấy không nặng như ông bạn anh ta kể như vậy, đáng tiếc rằng anh ta và mọi người ở bữa tiệc đó đã mất liên lạc với bạn anh ta hơn 10 năm nay (sau lần anh ta về VN đầu năm 2006). Lần đó anh ta có điện thoại với ông bạn đó đang nuôi Tôm ở Cà Mau nhưng không dám vào thăm vì ở Hà Nội anh ta luôn phải cố thủ trong phòng, tất cả các khe cửa sổ và cửa ra ban công anh ta bịt lại bằng băng dính. Do vậy anh ta đã thoát bị ho, viêm phổi nhưng một nữ giáo viên ở trọ nhà của bố mẹ anh ta ở tầng dưới (tiền mua đất và xây nhà là của anh ta) bị ho nặng hàng tháng không khỏi. Một lần anh ta có nói với vị nữ giáo viên này là có muốn biết vì sao bị ho nặng như vậy không? Và rồi sau đó anh ta đã kể hết cho vị nữ giáo viên này biết để đề phòng như anh ta.

Không biết bọn Satan này đã làm gì bạn anh ta không mà anh ta và mọi người ở Đức đã mất liên lạc với bạn anh ta kể từ lúc đó?

Nhưng một điều chính xác là bạn của anh ta đã nói người mang lòng lợn tiết canh đã khai với công an Đức là theo lệnh cấp trên (mật vụ VN) muốn giết anh ta. Bởi vì một thời gian sau mật vụ Đức luôn cho người theo sát để bảo vệ anh ta đến mức độ một vị người Việt (trong ban Kháng chiến – chống Cộng) làm việc với mật vụ Đức đã bảo anh ta rằng “Bọn Đức nó than rằng bảo vệ anh ta tốn kém quá”. Đây chính là lý do sau này, vì sao mà Tổng bí thư Nông Đức Mạnh đã phải sang Đức (đầu năm 2004) theo lời yêu cầu của thủ tướng Đức là Gerhard Schröder để cùng gặp tên Phù Thủy của tiểu bang này khi hắn chối bay chối biến là không ra lệnh giết anh ta (vì trả thù bởi chính anh ta đã dự đoán đúng thủ tướng Helmut Kohl đã dùng quỹ đen này để tổ chức bầu cử giả - tức dùng tiền để mua phiếu bầu cho mình) mà đẩy tội sang cho mật vụ VN (sẽ viết sau).

VULONG
10-12-23, 17:26
6 - Đời sinh viên

Rồi cuối năm 1978, sau 2 năm gián đoạn, anh ta đã toại nguyện khi được nhập học vào khoa tự nhiên của trường “Đại Học Tổng Hợp Hà Nội” (nay là trường Đại Học Quốc Gia Hà Nội) mà mới trước đó vài tháng anh ta cứ ngỡ đó chỉ còn là một ước mơ mà thôi.

Ngay những hôm đầu tựu trường, lớp chỉ có 20 người nên lớp rộng rãi, thoái mái khiến mọi người đều vui mừng nhưng ngay sau đó 20 mật vụ bên công an được gửi sang học đã làm cho lớp trở thành chật chội cùng với không khí ngột ngạt… nhất là đối với anh ta luôn khó chịu với các đối tượng này từ khi còn quàng khăn đỏ. Tất nhiên anh ta biết chỉ có vài ba trong số này là có nhiệm vụ theo dõi, giám sát anh ta nhất cử, nhất động để rồi báo nên cho quan thầy chúng. Thấy mọi người trong lớp có vẻ khinh thường nên mấy tay mật vụ này thanh minh là họ cũng có đủ điểm để vào trường này. Nghe thật tức cười vì họ lấy điểm của đề thi bên đó ra đòi so với số điểm của đề thi bên này (vì vào thời gian đó đã có chuyện thi vào trường nào thì làm đề thi của trường đó). Các năm sau thì không còn chuyện gửi sang học kiểu này nữa mà muốn gửi sang học thì phải sang thi đề của trường này. Nhưng dù sao anh ta cũng cám ơn một người bạn (cùng ở làng Lương Sử nơi anh ta sinh ra trước đây) trong nhóm mật vụ này vì anh ta đã ngăn cản nhiều vụ mà một số người trong nhóm này muốn ám hại anh ta.

Vào trường với sức khỏe kiệt quệ cùng với nền kinh tế của đất nước bước vào suy sụp (vì không còn sự viện trợ của các nước XHCN) nên sức khỏe của anh ta thật đáng ngại cho việc học tập và nghiên cứu (thêm các tài liệu bổ xung cho giáo trình học). Nhưng một điều may cho anh ta là ngay trong cuộc chiến biên giới đầu năm 1979, hạm đội Thái Bình Dương của Liên Xô đã vào Vịnh Bắc Bộ để phong tỏa đường biển, mục đích ngăn chặn Trung Quốc tấn công VN bằng đường biển. Khi đó hạm đội này đã đánh bắt cá “Bất Hợp Pháp” ở vịnh Bắc Bộ rồi bán giá rẻ cho VN. Cho nên các trường đại học, trong đó có trường của anh ta được ăn cá đông lạnh này liên tục. Chính vì vậy mà sức khỏe của anh ta không đến nỗi nào, không những anh ta có đủ sức khỏe để học giáo trình được dạy mà còn sức để tham khảo thêm các tài liệu ở thư viện của trường (anh ta xin được ở nội trú vì mặc dù hộ khẩu của anh ta ở nội thành Hà Nội nhưng nhà lại ở huyện Gia Lâm).

VULONG
10-12-23, 17:27
6 - Đời sinh viên

Rồi cuối năm 1978, sau 2 năm gián đoạn, anh ta đã toại nguyện khi được nhập học vào khoa tự nhiên của trường “Đại Học Tổng Hợp Hà Nội” (nay là trường Đại Học Quốc Gia Hà Nội) mà mới trước đó vài tháng anh ta cứ ngỡ đó chỉ còn là một ước mơ mà thôi.

Ngay những hôm đầu tựu trường, lớp chỉ có 20 người nên lớp rộng rãi, thoái mái khiến mọi người đều vui mừng nhưng ngay sau đó 20 mật vụ bên công an được gửi sang học đã làm cho lớp trở thành chật chội cùng với không khí ngột ngạt… nhất là đối với anh ta luôn khó chịu với các đối tượng này từ khi còn quàng khăn đỏ. Tất nhiên anh ta biết chỉ có vài ba trong số này là có nhiệm vụ theo dõi, giám sát anh ta nhất cử, nhất động để rồi báo nên cho quan thầy chúng. Thấy mọi người trong lớp có vẻ khinh thường nên mấy tay mật vụ này thanh minh là họ cũng có đủ điểm để vào trường này. Nghe thật tức cười vì họ lấy điểm của đề thi bên đó ra đòi so với số điểm của đề thi bên này (vì vào thời gian đó đã có chuyện thi vào trường nào thì làm đề thi của trường đó). Các năm sau thì không còn chuyện gửi sang học kiểu này nữa mà muốn gửi sang học thì phải sang thi đề của trường này. Nhưng dù sao anh ta cũng cám ơn một người bạn (cùng ở làng Lương Sử nơi anh ta sinh ra trước đây) trong nhóm mật vụ này vì anh ta đã ngăn cản nhiều vụ mà một số người trong nhóm này muốn ám hại anh ta.

Vào trường với sức khỏe kiệt quệ cùng với nền kinh tế của đất nước bước vào suy sụp (vì không còn sự viện trợ của các nước XHCN) nên sức khỏe của anh ta thật đáng ngại cho việc học tập và nghiên cứu (thêm các tài liệu bổ xung cho giáo trình học). Nhưng một điều may cho anh ta là ngay trong cuộc chiến biên giới đầu năm 1979, hạm đội Thái Bình Dương của Liên Xô đã vào Vịnh Bắc Bộ để phong tỏa đường biển, mục đích ngăn chặn Trung Quốc tấn công VN bằng đường biển. Khi đó hạm đội này đã đánh bắt cá “Bất Hợp Pháp” ở vịnh Bắc Bộ rồi bán giá rẻ cho VN. Cho nên các trường đại học, trong đó có trường của anh ta được ăn cá đông lạnh này liên tục. Chính vì vậy mà sức khỏe của anh ta không đến nỗi nào, không những anh ta có đủ sức khỏe để học giáo trình được dạy mà còn sức để tham khảo thêm các tài liệu ở thư viện của trường (anh ta xin được ở nội trú vì mặc dù hộ khẩu của anh ta ở nội thành Hà Nội nhưng nhà lại ở huyện Gia Lâm).

VULONG
12-12-23, 04:40
(Tiếp theo)

Kết quả học tập năm thứ nhất của anh ta không đến lỗi nào. Thành tích đáng nhớ là môn “Đại số Ma trận” do chính thầy Nguyễn Hoàng Phương dạy và hình như đã được điểm cao nhất lớp lúc đó (chỉ là bài kiểm tra không lấy điểm mặc dù có điểm), vì lúc đó anh ta vẫn còn một chút sức khỏe và thần kinh còn minh mẫn đủ để nghiên cứu kỹ các tài liệu về môn này. Hôm trả bài không biết vì sao mọi người đã nhận được mà anh ta vẫn chưa nhận được,… rồi hình như thầy giáo có gọi anh ta là người cuối cùng lên nhận nhưng anh ta đang trầm ngâm suy nghĩ nên không nghe thấy thì phải ? Một lúc sau, một nữ sinh (tên là T.T...mà sau này anh ta vô cùng cám ơn cô ta vì cô ta đã được sắp xếp “Vô Tình” ngồi cạnh anh ta, đã cho anh ta chép bài thì tốt nghiệp tiếng Nga và được 7 điểm. Mặc dù trước đó thầy dạy tiếng Nga đã cho anh ta biết đề thi chính có bài dịch “Trong Thang Máy”, chỉ cần học thuộc bài dịch bằng tiếng Việt rồi viết ra đã được 6 điểm rồi nhưng lúc đó anh ta lại không tin là chính thầy là người ra đề thi nên anh ta không đọc lại - chắc anh K đã gặp thầy và nhờ thầy giúp đỡ anh ta ...) bước lên nhận bài thay anh ta rồi đã “Giữ Làm kỷ niệm” cho đến tận bây giờ thì phải (anh ta đã nhầm vì gần đây anh ta mới nhớ lại là chính người học giỏi nhất lớp giữ. Bằng chứng là năm thứ 4 gần lúc anh ta bảo vệ luận văn bạn anh ta đã đưa bài này cho các giáo vên trong tổ chuyên môn của anh ta xem - sẽ nói sau) ? Môn Đại số Ma Trận là một môn mới, thời kỳ học Phổ Thông anh ta chưa được học cho dù anh ta ở trong đội tuyển giỏi Toán của trường. Còn môn Giải Tích thì anh ta thú thực là thầy giáo môn này ra đề toàn là các bài mà anh ta được luyện thành thục rồi (cũng chỉ là bài kiểm tra không lấy điểm mặc dù có điểm). Cho nên trong buổi thi thầy giáo hỏi liên tục cả lớp xem ai đã làm xong bài thứ 3… rồi thứ 4… chưa thì anh ta thấy làm lạ là chỉ có 1 người luôn giơ tay (đó mới là người học giỏi nhất lớp mà sau này đã đưa đội tuyển …của VN đi thi Olimpic quốc tế và đội luôn luôn giành được các huy chương Vàng, Bạc và Đồng về cho VN). Thấy vậy một người bạn tên C… ngồi cùng anh ta nói với lên là có người làm tới bài thứ 6 rồi. Lần cuối cùng gần hết giờ thầy giáo hỏi ai đã làm xong bài thứ 8 (là bài cuối cùng) ? Không thấy ai giơ tay cả, thấy vậy anh bạn bên cạnh lại nói với lên là có người đã làm xong. Thấy vậy thầy giáo đi xuống xem bài của anh ta …..

Sang năm thứ 2 đáng nhẽ anh ta phải vui mừng là được ra ở nhờ nhà anh chị K (vì anh chị K được phân nhà ở khu tập thể “Thất Bại” ngay cạnh đài truyền hình Giảng Võ) nhưng thật đáng tiếc rằng mặc dù ăn uống không đến nỗi nào nhưng anh ta không hiểu vì sao không thể học được ? Bởi vì mỗi khi cầm sách đọc chưa hết 1 trang thì đầu của anh ta đã nhức nhối còn cơ thể thì mỏi đến rã rời chân tay, chỉ còn nước là phải đi nằm nghỉ. Cả năm thứ 2 và 3 này cứ buớc vào các tháng thi là anh ta sợ hết hồn vì đến lúc nghỉ học để ôn thi rồi mà anh ta chả hiểu gì cả, đến sách vở ghi chép giáo trình, anh cũng không có lốt thì lấy gì mà ôn thi (vì lúc đó chưa có photocopy) ? Anh ta cùng bạn bè nháo nhác đi mượn sách của những người khác để chép. Nhưng rồi không hiểu vì sao các tháng nghỉ để học ôn thi này anh ta khỏe ra và đầu không còn bị nhức nhối nữa nên anh ta mặc dù rất chật vật, cố gắng hết sức mình, cuối cùng cũng qua được hầu hết các môn thi. Sau này anh ta nghĩ có thể bọn tay chân của tên Quỷ Satan đã “quên anh ta hay là hết chất độc” trong các tháng ôn thi này ?

Mãi đến năm thứ 4 thì anh ta mới biết vì sao trong suốt 2 năm đó anh ta không thể học được như vậy. Đó chính là căn hộ ở tầng thứ 3 làm nghề Ô Mai để bán nên luôn luôn dùng Diêm Sinh (lưu huỳnh) để sấy cho Ô Mai không bị mốc, thối. Chất Diêm Sinh đã bốc từ tầng 3 lên tầng 5 nơi mà anh ta ngồi học. Chính vì 2 năm thứ 2 và 3 bọn chúng không thành công vẫn để anh ta qua được các môn thi nên năm thứ 4 chúng đã tăng cường nồng độ Diêm Sinh và các chất độc Thần Kinh cho nên anh ta mới phát hiện ra (chủ yếu qua mùi Diêm Sinh nồng nặc). Lúc đó anh ta vẫn chưa biết gì về âm mưu của tên Quỷ Satan này, cho nên anh ta chỉ biết đóng cửa sổ và cửa ra vào ban công để tránh luồng khí độc hại này, sau đó anh chị K có xuống nói với chủ nhà đó không được hun Diêm Sinh vào buổi chiều và buổi tối khi anh ta ở nhà ngồi học….nếu không được thì anh chị K dọa sẽ báo công an….

Trong 4 năm học ở trường thì năm thứ 3 có nhiều dấu ấn để đời cho anh ta nhất. Một trong các dấu ấn đó là môn khó nhất trong trong các môn của khoa anh ta học. Thường các năm trước thì môn này do một vị giáo sư, tiến sĩ cũng là viện trưởng của viện… về dạy nhưng không biết vì sao đến năm của anh ta thì vị này không về dạy nữa mà được thay bằng một vị mới về từ trường Đại Học Tổng Hợp Lômônôxốp - Liên Xô. Thành tích học tập của vị này thì khỏi phải nói rồi, nghe nói chỉ với 2 năm mà vị này đã lấy được bằng đại học Tổng Hợp Lômônôxốp, rồi sau 2 năm lấy bằng phó tiến sĩ nhưng sau đó 3 hay 4 năm gì đó lại trượt bằng tiến sĩ, cho dù trong thời gian học ở Liên Xô vị này có tới 200 công trình được đăng trên các tạp trí khoa học của Nga. Cái vốn dĩ của đời thì những vị có quá nhiều thành tích nhưng lại trượt tiến sĩ này đa phần luôn cho mình là giỏi nhất rồi tự cao, tự đại khinh thường những người khác. Nếu chỉ có vậy thì còn chấp nhận được nhưng trở thành một tên tiểu nhân, thô bỉ học thì không thể chấp nhận được.

Bằng chứng là trước khi thi môn của vị này 2 ngày, đó là ngày mọi sinh viên đến để hỏi các điều thắc mắc, không hiểu…trước khi bước vào thi. Nhưng hôm đó anh ta đến muộn khoảng 5 phút nên chỉ kịp thấy vị Tiến Sĩ trượt này nhắc lại (vì sau đó anh ta mới biết) là “Anh T…(bí thư chi đoàn) ghi tất cả những người có mặt ở đây, tôi sẽ cho qua còn những ai không có mặt tôi sẽ đánh trượt” . Anh ta thấy vậy rất mừng vì nghĩ chắc chắn anh T… sẽ ghi tên anh ta vào danh sách. Nhưng thật không ngờ anh T… lờ đi không quan tâm tới lời đề nghị của anh ta. Đến khi anh ta hỏi mọi người xem thầy giáo bớt những câu nào không phải học thì cả lớp im lặng như tờ, không ai dám trả lời cho anh ta cả. Rồi lớp giải tán, anh ta cùng mấy người bạn “chuyên bỏ học” để xuống đá bóng ở sân bóng rổ sau trường. Sau hơn 1 tiếng thì cùng nhau ra quán nước (đối diện Nhà máy thuốc lá Thăng Long) ngồi nghỉ ngơi. Anh ta lại hỏi mấy người bạn này nhưng vẫn nhận được một sự im nặng. Rồi một lúc sau anh ta hỏi thêm lần nữa và đứng lên để chuẩn bị đi về thì anh bạn ngồi bên cạnh kéo anh ta lại nói … ngồi chơi thêm tí nữa, về làm gì vội và ra hiệu anh ta qua ánh mắt. Thấy lạ, anh ta lại ngồi xuống, một lúc sau anh T… ra về thì anh ta mới vỡ lẽ ra là anh T… (người đã né cho bộ trường bộ Nông Nghiệp ở cầu thang ...như đã nói ở phần trước) đã giám sát anh ta để khống chế mọi người không được cho anh ta biết đã bớt tới 20 trong 60 câu phải học để thi. Điều này chứng tỏ anh T… và vị Tiến Sĩ trượt này đã thông đồng với nhau để cố tình hòng đánh trượt anh ta (sau đó chắc mới được trưởng phòng giáo vụ khoa cho anh ta đọc... vì nhà của bố anh ta lúc đó ở tầng dưới nhà của...).

Rồi ngày thi đã đến, anh ta vô cùng yên tâm khi vào gắp thăm được câu dễ nhất trong 40 câu phải học để thi. Anh ta còn mừng hơn nữa khi thấy vị Tiến Sĩ trượt này viết lên trên bảng ba rem điểm là : “Nếu trả lời được tất cả các câu hỏi liên quan đến câu hỏi được bốc thăm thì được 5 điểm. Thêm 3 điểm cho 3 câu hỏi trong giáo trình được học và thêm 2 điểm cho 2 câu hỏi ngoài giáo trình học” (anh ta đã nhầm, dòng đó là của thầy trưởng phòng giáo vụ khoa anh ta viết – người giữ hồ sơ lý lịch của sinh viên và chắc đã đọc bản sao lá thư của Thủ Tướng ...). Thấy vậy anh ta vui quá vì chắc mẩm ít nhất được 5 điểm sẽ qua là xong, vì đây là môn khó nhất, lại trìu tượng nhất nên muốn đánh trượt là quá dễ. Ngồi một lúc đắn đo suy nghĩ rồi anh ta quyết định lên trả lời với chính vị Tiến Sĩ trượt này. Không hiểu vì sao vị này từ chối không chấp nhận ? Lần thứ 2 anh ta lại lên gặp vị này thì lại bị vị này từ chối nhưng vị này hất hàm ý nói sang thầy bên cạnh (là chủ nhiệm môn lý thuyết của khoa này). Anh ta xuống ngồi một lúc để suy nghĩ và rồi đành lên trả bài với thầy giáo này. Anh ta trả lời trôi chẩy tất cả các câu hỏi của thầy giáo này, sau mỗi lần trả lời đều được thầy giáo này khen ngợi là rất giỏi, phải học như vậy chứ…. Rồi thầy hỏi sổ điểm đâu để thầy cho điểm, anh ta rất mừng vì với các câu khen này thì ít ra anh ta không được 9 hay 10 thì cũng phải được 7 hay 8 điểm. Nhưng thật không ngờ vị Tiến Sĩ trượt này giật lấy cuốn sổ điểm của anh ta từ tay thầy giáo mà anh ta vừa đưa cho rồi nói nhỏ vài câu gì đó. Sau đó thầy giáo này hỏi anh ta vài câu nhưng anh ta không trả lời câu nào cả. Thấy vậy thầy giáo này nói …tôi hỏi thêm em một câu nữa nếu em không trả lời được thì tôi đành phải đánh em trượt. Anh ta vẫn không trả lời và thầy giáo này tuyên bố em đã trượt, rồi trả cuốn sổ điểm cho anh ta. Thấy vậy anh ta nói trống không với thầy giáo là… hãy nhìn lên bảng xem kia kìa. Lúc đó thầy giáo này mới nhìn lên rồi quay lại nói …thôi thì cho em 5 điểm. Anh ta hỏi… sao lại 5 điểm ? Thầy giáo lại nói cho em 6 điểm. Anh ta lại hỏi …sao lại 6 điểm ? Thầy giáo lại nói thôi thì cho em 7 điểm. Khi đó anh ta mới đồng ý để thầy giáo viết 7 điểm vào sổ rồi cầm ra ngoài trước sự sợ hãi thể hiện ra mặt của tất cả các sinh viên cùng lớp đang đợi đến lượt mình vào thi.

Thật không thể ngờ tại một nơi được gọi là trường đầu ngành, quy tụ những nhân tài của đất nước lại xuất hiện những tên tiểu nhân đê hèn, thô bỉ đến như vậy ?

(Còn tiếp.)

VULONG
12-12-23, 04:45
Xóa vì đăng nhầm........

VULONG
12-12-23, 04:50
Xóa vì đăng nhầm.........

VULONG
12-12-23, 04:59
Xóa vì đăng nhầm........

VULONG
12-12-23, 05:02
Xóa vì đăng nhầm.........

VULONG
19-12-23, 10:39
(Tiếp theo)

Chưa hết, còn một môn nữa không kém phần gay cấn như vậy. Đó là môn của vị bí thư Đảng ủy của khoa này (môn này cũng thuộc năm thứ 3). Vì là lính về nên anh ta là người duy nhất được thi lại lần thứ 3 môn của vị bí thư này. Lần thi thứ 3 này đã vào năm thứ 4 nên đúng ra anh ta phải thi qua môn này mới được phép vào học năm thứ 4 nhưng anh ta lờ đi, cứ như đã qua rồi...

Hôm thi lại lần thứ 3 này anh ta đã nhìn thấy thầy B… dạy và chủ nhiệm lớp anh ta năm thứ 4 (mà tới gần đây qua wikipedia anh ta mới biết đó chính là cựu bộ trưởng Tạ Quang Bửu) mặt đỏ gay đang quát nhau với vị bí thư này ngay cửa phòng mà anh ta đến thi. Chắc là do tình hình của anh ta ở trường lúc đó quá căng thẳng nên Thủ tướng Phạm Văn Đồng mới quyết định cho anh ta biết về lá thư viết riêng cho anh ta (như đã kể ở phần trước) và điều cựu bộ trưởng về dạy và chủ nhiệm nhóm chuyên sâu (khoảng 10 người) của anh ta năm thứ 4 ? Thấy anh ta tới, thầy giáo chủ nhiệm không quát nhau nữa, đi ra xoa đầu anh ta và nói với anh ta “… em cứ yên tâm vào thi nhé”. Vào thi, ngoài vị bí thư này còn có 1 thầy giáo khác dạy trong môn này cùng hỏi. Sau một hồi 2 thầy thay phiên nhau hỏi, anh ta đều trả lời trôi chẩy cả. Thầy giáo cùng hỏi thi nói …em qua rồi, sổ điểm đâu đưa cho thầy ghi điểm. Anh ta liền đưa cuốn sổ điểm cho thầy thì bất ngờ vị bí thư này giằng ngay lại nhưng không nói gì cả. Một lúc thầy giáo cùng hỏi thi nói lại lần nữa là em đã qua, rồi đi ra ngoài. Đến lúc đó vị bí thư mới hỏi thêm anh ta một vài câu nhưng anh ta không trả lời câu nào cả. Thấy vậy vị này nói …tôi hỏi em một câu nữa nếu em không trả lời được tôi sẽ đánh em trượt. Và rồi anh ta vẫn không trả lời câu hỏi cuối cùng của vị này. Sau khi nhận lại sổ điểm ra ngoài gặp một vài bạn cùng lớp có hỏi anh ta thì anh ta trả lời … nếu không được 7 điểm thì tao sẽ xin đôi tai của nó. Quả đúng là khi bị dồn vào bước đường cùng thì tính cách của cách Chính Ấn (hiền hòa, nhu mì,…) thường ngày đã biến mất, thay vào đó là tính cách của cách Sát - Kình dương sẽ lộ ra tức khắc là cách “Tướng soái - ...không ngán gì đời” (như anh ta đã bộc lộ với tên đầu gấu ở Thuận Châu - đã kể ở phần trước). Bởi vì lúc đó anh ta khẳng định vị bí thư này muốn đánh anh ta trượt mà đã trượt thì anh ta sẽ bị đúp, năm sau hắn sẽ lại cho anh ta trượt để đúp lần nữa, đúp lần 2 sẽ bị đuổi ra khỏi trường.

Đúng ra với câu nói “Có Văn Hóa” này thì anh ta đã bị đuổi ra khỏi trường đại học ngay tức khắc vì lý do đạo đức mà không cần tới học vấn rồi. Nhưng rất lạ với anh ta lúc đó là chả bị kỷ luật hay bị nhắc nhở gì cả mà toàn bộ giáo viên của khoa còn họp vài lần về điểm của anh ta nhưng vị bí thư này nhất quyết vẫn không cho anh ta qua… Và đây chính là lý do thầy giáo hỏi thi hôm đó đã gặp và mắng anh ta là tại sao không nói cho mọi người biết là thầy đã cho em qua môn này... Chưa hết, còn một chuyện giật gân hơn thế nữa là một thầy giáo cùng khoa anh ta đã nói với anh ta “Giết được thì giết chết con mẹ nó đi để nó sống làm gì ?”. Thế là tên đầu gấu Thuận Châu chết đã lan về trường và khoa của anh ta rồi có khiếp không ?

Mấy năm sau, đến khi anh ta chuẩn bị đi Tiệp Khắc (1988) mới vào làm hồ sơ lý lịch để trường cấp bằng đại học (do có người nhắn anh ta vào vì chính anh ta không hề quan tâm tới điều này) thì chính mắt anh ta mới nhìn thấy trưởng phòng giáo vụ khoa ghi 7 điểm vào môn của vị bí thư Đảng ủy này mà không cần hỏi ý kiến của vị đó bí thư Đảng ủy đó. Tất nhiên đến bây giờ thì anh ta hiểu trong hồ sơ này đã có bản sao bức thư của Thủ tướng Phạm Văn Đồng (ở trong hồ sơ quân đội gửi về đây) và hiểu vì sao vị trưởng phòng giáo vụ này nhận anh ta làm anh em kết nghĩa chỉ với lý do có cùng họ với nhau. Nhưng cái quan trọng hơn chắc là phải có bằng trước khi Thủ Tướng cử người đến mời anh ta ra giúp Thủ Tướng "Cải Tổ Nền Kinh Tế Chết Đói Này".

Chưa hết, trước khi được đi Tiệp Khắc anh ta đã đến trường để nhận bằng tốt nghiệp thì một điều bất ngờ lại xẩy ra. Không biết vì sao sau khi xem xong thẻ Sinh Viên của anh ta, người có tránh nhiệm trao bằng tốt nghiệp cho anh ta đã nói với anh ta …chờ một chút vì có một người muốn gặp anh ta. Một lúc sau quay lại thì người muốn gặp anh ta đã hỏi anh ta rằng …anh có biết người có tên là S (người cùng học phổ thông với anh ta) hay không? Anh ta nghĩ sao lại có chuyện vớ vẩn này… nhưng rồi anh ta vẫn vui vẻ trả lời. Sau khi nghe xong người này mới cho anh ta biết rằng cách đó gần 1 tháng có 1 tên mang chứnh minh thư nhân dân tên của anh ta vào để nhận bằng tốt nghiệp nhưng thấy đề năm sinh là 1958 chứ không phải là 1957 như trong hồ sơ tốt nghiệp đã ghi. Thêm nữa là sau khi hỏi có biết anh S hay không thì người này không nói gì cả. Chính vì vậy mà tên này đã bị giữ lại để gọi trưởng phòng giáo vụ của khoa anh ta tới kiểm tra. Trưởng phòng giáo vụ tới đã khẳng định đây không phải là sinh viên của khoa. Thấy vậy nhiều sinh viên tò mò đang đứng đó liền nhẩy vào đánh tên này,… hắn đành phải rút giấy chứng nhận được giao nhiệm vụ thi hành mệnh lệnh có chữ ký của chính tên Quỷ Satan này ra trao cho trưởng phòng giáo vụ… và rồi công an được gọi tới để đưa tên này đi.

Đến bây giờ anh ta vẫn không hiểu sao Thủ tướng Phạm Văn Đồng vẫn phải bất lực trước những hành động chó má liên tục của tên Quỷ Satan này đối với anh ta như vậy? Phải chăng chức vụ và uy tín của Thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng như của Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã đúng như mọi người nói lúc đó là “Có Tiếng nhưng Không Có Miếng”? Bằng chứng là Đại tướng đã được “Thăng Chức” làm tới chức “Trưởng Ban Sinh Đẻ Có Kế Hoạch”. Bản chất của hiện tượng này gần đây anh ta mới hiểu rõ đó là đặc thù của ngành an ninh mà tên Quỷ Satan này đã lợi dụng triệt để nhằm hãm hại anh ta mà thôi.

Còn một dấu ấn quan trọng trong đời sinh viên của anh ta nữa, nếu không kể ra thì thật đáng tiếc. Đó là chuyện xẩy ra bắt đầu vào năm thứ nhất khi anh ta vẫn còn ở nội trú trong ký túc xá của trường. Năm đó có một sinh viên khoa Sinh Vật cũng ở trong ký túc xá đã bị chết và mọi người kết luận anh ta chết do cảm lạnh, với lý do vì đêm trước đi chơi khuya về đã tắm. Nhưng không biết vì sao buổi sáng đi đánh răng, rửa mặt về, tiện đi qua phòng của vị sinh viên chết này anh ta liền bước tới trước cửa phòng này và nói … “Cảm lạnh cái gì…chết là do ở phòng thí nghiệm đấy”. Rồi 2 năm sau, mỗi năm đều có 1 vị sinh viên khoa này chết nhưng anh ta không còn ở trong nội trú nữa nên không hề biết. Tới năm thứ 4, tình cờ một hôm anh ta cùng cả nhóm đang làm việc trong phòng thí nghiệm thì thấy ở văn phòng của nhà trường (nằm ở ngôi nhà đối diện trước cửa sổ của nhóm anh ta) người ta mang đến 1 rồi 2… và rồi tới hàng chục vòng hoa đặt ở các bậc cửa sổ và thành ngoài hành lang. Anh ta liền hỏi… ai chết đó? Thì được biết đó là 1 sinh viên khoa Sinh Vật. Anh ta tỏ ra rất ngạc nhiên và hỏi… sao lại khoa Sinh Vật? Thì được mọi người cho biết mỗi năm đều có 1 sinh viên của khoa này chết. Anh ta lồng lộn, đi đi, lại lại trong phòng như trong phòng không có ai cả rồi lẩm bẩm nói một mình nhiều lần … sao, sao lại chỉ có khoa Sinh Vật mà không thấy ở các khoa khác? Rõ ràng cái chết này do chính phòng thí nghiệm của khoa này gây ra, ….sao đến bây giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân cơ chứ? Mọi người, nhất là các thầy giáo đã chăm chú nhìn anh ta với một sự tò mò, rồi một thầy giáo được cử đi với mục đích mời vị trưởng khoa Sinh Vật đến để nghe anh ta… lẩm bẩm. Sau khi ngồi nghe anh ta lẩm bẩm một lúc thì vị trưởng khoa Sinh Vật này có hỏi anh ta …vì sao em dám khẳng định như vậy? Anh ta không trả lời lại mà nhìn vị này như nhìn một tên mật vụ, vì câu hỏi này chả khác nào câu hỏi của bọn mật vụ…

(Còn tiếp)

VULONG
30-12-23, 18:23
(Tiếp theo)

Và rồi cả khoa Sinh Vật đã phải ngồi họp với nhau để nghiên cứu tìm cho ra nguyên nhân dẫn đến những cái chết này. Lúc đầu mọi người đều không dám nghiên cứu, tìm kiếm vì sợ bị truy tố hình sự khi đã tìm ra được nguyên nhân. Chính vì vậy mà nhà trường và khoa Sinh Vật đã phải ký giấy cam đoan không truy cứu trách nhiệm hình sự cho những ai đã vô tình gây ra những cái chết này. Sau một thời gian ngắn thì nguyên nhân dẫn đến những cái chết này đã được làm sáng tỏ. Đó là khi một sinh viên làm thí nghiệm với một loại hóa chất thì không có gì là độc hại nếu hít phải hóa chất đó nhưng nếu làm tiếp một thí nghiệm khác với một loại hóa chất khác cũng không có gì là độc hại (khi hít phải hóa chất đó), cái không may sẽ đến nếu như gặp 2 loại hóa chất nào đó mà chúng có thể phản ứng được với nhau để tạo thành một chất độc thì sẽ gây ra chết người. Sau đó người ta đã tìm ra 2 chất đó, chính vì vậy mà trong phổi của những sinh viên đó đã xẩy ra phản ứng hóa học của 2 chất hóa học này và chúng đã tạo ra một chất độc, khi đủ nhiều sẽ gây ra tử vong.

Chắc hiện giờ trong phòng thí nghiệm của khoa Sinh Vật vẫn còn treo ảnh có hình anh ta cùng nhóm học của anh ta hồi đó. Cả khoa Sinh Vật lúc đó đều coi anh ta là ân nhân của khoa vì đã cứu cho khoa này hàng năm không còn ai bị chết nữa.

Thầy hướng dẫn anh ta làm luận văn tốt nghiệp nói với anh K và nhiều người là lực học của anh ta thuộc loại trung bình yếu, điều này hoàn toàn đúng khi anh ta viết luận văn tốt nghiệp. Bởi vì khi anh ta đủ tiểu chuẩn để được làm Luận văn tốt nghiệp, anh ta đã ghi một đề tài trong các đề tài năm đó mà anh ta yêu thích nhưng chắc Thủ tướng Phạm Văn Đồng (hay cựu bộ trưởng Tạ Quang Bửu là thầy và là chủ nhiệm lớp chuyên sâu của anh ta) muốn có những chuyên gia giỏi về một lĩnh vực mới của đất nước lúc đó nên đã giao nhiệm vụ cho anh ta phải làm luận văn về đề tài đó. Điều này chẳng khác nào những học sinh đoạt các giải thi học sinh giỏi toán của Miền Bắc thời đó được đi du học bên các nước XHCH mà lại vinh dự được Đảng và Chính phủ xếp cho vào học các ngành nghề như Hàn, Tiện, Phay…. Chính vì vậy mà anh ta đã nản, chả thiết gì viết luận văn nên hầu như toàn chép các phần tương tự của các luận văn của các năm trước đó vào bài luận văn của mình. Và cũng chắc là năm thứ 4, anh ta được các thầy chiếu cố cho các môn ít nhất là 6 điểm để anh ta có đủ 2/3 tổng số các môn của 4 năm học để có được tiêu chuẩn làm luận văn tốt nghiệp (đây là tiêu chuẩn dành cho những người đã đi lính), nếu không đủ tiêu chuẩn thì phải thi tốt nghiệp chứ không được làm luận văn.

Nhưng không biết vì lý do gì mà theo tin Vỉa Hè đã cho anh ta biết thầy chủ nhiệm khoa phê trong học bạ của anh ta rất tốt, trong đó có một câu xanh rờn "Mầm mống của một Thiên tài” nghe mới Khủng chứ? Chưa hết, còn thầy dạy và chủ nhiệm anh ta là một cựu bộ trưởng bộ… có lần trước mặt nhiều người trong phòng thí nghiệm đã nói trước mặt anh ta “Thầy phải nhận em làm Thầy một chữ” (lúc đó anh ta coi Thầy như là một ông già “Khốt Tô Bít” - một ông già ấm ớ). Và rồi trước khi đi xa Thầy đã nói lời cuối cùng với mọi người rằng Thầy rất tự hào đã tự tay đào tạo được 10 sinh viên ưu tú, trong đó tên của anh ta được đứng thứ 10 (?). Thật đúng là những Huyền Thoại không thể tin được….

Chú giải: Đến giờ nghĩ lại anh ta vẫn còn run sợ trước các kỳ thi trong đời sinh viên của mình. Đáng nhẽ cuộc đời sinh viên sẽ là quãng đời thơ mộng nhất xong với anh ta thì mọi điều đã bị đảo ngược lại hoàn toàn. Nhưng cái đáng sợ nhất mà anh ta phải đương đầu lúc đó là anh ta đã phải cúi đầu chịu thua một cách nhục nhã là thừa nhận mình trở thành tên bất tài không còn khả năng học như thời cấp 3 phổ thông nữa (vì thời gian này, chỉ qua hè năm lớp 8/10 anh ta đã tự học được hết chương trình toán lớp 10/10 một cách nhẹ nhàng). Mãi tới gần đây khi đã giải mã xong các bí ẩn về bức thư của Thủ tướng Phạm Văm Đồng thì anh ta mới khôi phục lại niềm tin này, vì anh ta đã biết anh ta chỉ là nạn nhân của tên Quỷ Satan cùng đám tay chân của nó mà thôi.

Nhưng anh ta vẫn còn mừng vì qua bao sóng gió như vậy mà thần kinh của anh ta tới nay mặc dù có chút vấn đề nhưng vẫn còn dùng được, chưa đến nỗi nào. Nghĩ lại anh ta thấy trong thời gian là sinh viên năm thứ 2 và 3, thần kinh của anh ta luôn mệt mỏi, nhức nhối,…đến mức không thể học hay nghiên cứu được gì cả, nó rất giống quãng thời gian cấp 1 và 2 khi còn bé của anh ta. Rồi anh ta khẳng định chắc chắn bọn chúng cũng đã dùng các chất độc về Thần Kinh với anh ta từ khi anh ta còn bé như vậy. Anh ta ví quãng thời gian đó hình như não của anh ta không còn các nếp nhăn nữa mà trơn tuồn tuột thì phải?

Một bằng chứng là năm anh ta học lớp 7/10, ngoài chuyện bọn Satan này tung tin anh ta làm gián điệp cho Mỹ Thiệu như đã nói ở phần trước ra chúng còn khống chế thầy giáo dạy toán không cho anh ta 6,5 điểm trung bình của môn toán để loại anh ta không được xét lên thẳng cấp 3 mà phải qua kỳ thi tuyển chọn cho dù điểm thi tốt nghiệp cấp 2 có là giỏi đi chăng nữa (theo tiêu chuẩn lên thẳng lúc đó thì phải có học lực khá, đạo đức khá và thi tốt nghiệp cấp 2 thuộc loại khá, muốn có học lực khá thì phải có ít nhất 1 môn là toán hay văn có điểm trung bình từ 6,5). Rồi trong kỳ thi tuyển chọn lên cấp 3 bọn chúng đã dùng thuốc mê làm anh ta ngủ tổng cộng vài đợt mất ít nhất 2 tiếng trong 3 tiếng thi trong khi làm bài văn. Mặc dù tổng số điểm 2 môn thi là Toán và Văn thừa điểm vào cấp 3 lúc đó nhưng bài văn của anh ta bị điểm liệt là 1 nên không được xét vào cấp 3. Mãi sau này anh ta mới nhớ lại là bạn cùng phòng thi tên là Đ… ở xóm Trại cùng làng anh ta ở, sau khi thi xong đã mắng anh ta rằng …muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, đến đây thi làm gì ? Rồi anh ta nhớ, quả đúng anh ta có ngủ mấy lần, chỉ biết rằng mỗi lần tỉnh lại thì thấy đầu mình nhức nhối, mệt mỏi vô cùng rồi nhìn sang bên cạnh thấy họ viết được 2… rồi tới 3 trang mà mình chưa viết xong 1 trang. Cuối cùng anh ta nhớ đã nộp bài văn mới viết được mấy dòng sang trang thứ 2, trong khi bình thường anh ta thừa sức viết 3 tới 4 trang.

(Còn tiếp)

VULONG
16-01-24, 20:23
7 - Kiểm nghiệm thực tế đã qua (vì phần Thất nghiệp đã viết trong các phần trước)
………………………………………..
I - Dự đoán theo phép “Cân Xương Tính Số”
(Qua đường link : http://vansu.net/can...-so-que-43.html )

“ Số 4 lượng 3 chỉ

Bẩm sanh tâm trí cực thông minh
Lẫm liệt hiên ngang vượt bất bình
Tài lộc sẵn dành trời đã định
Quý nhân như có ở quanh mình”.
………………………………………… …………………………….

Câu “1 - Bẩm sanh tâm trí cực thông minh” đã được kiểm nghiệm qua các câu:

1 - “Mầm mống của một Thiên Tài” mà chính vị trưởng khoa mà thằng Bờm học đã phê trong học bạ Sinh viên của anh ta.
2 - “Thầy phải nhận em làm thầy một chữ” mà chính cựu bộ trưởng bộ "Đại Học và Trung Học chuyên nghiệp" Tạ Quang Bửu đã nói trước mặt anh ta (thằng Bờm) và mọi người trong phòng thí nghiệm.
3 - Cựu bộ trưởng Tạ Quang Bửu đã nhắc tên thằng Bờm trong 10 sinh viên ưu tú nhất trong cuộc đời của mình mà tự tay thầy đã đào tạo.
4 - Thủ tướng Đức Helmut Kohl đã thất bại trong lần bầu cử thủ tướng lần thứ 5 do chính thằng Bờm đã dự đoán đúng là Thủ tướng Helmut Kohl có một tổ chức bầu cử giả, nên đã giúp Thủ tướng Gerhard Schröder thắng cử, sau đó mới tìm ra Quỹ Đen của Helmut Kohl.
5 - Tổng thống Nga Boris Yeltsin mùa hè năm 1991 đã ra sắc lệnh "Cấm đảng Cộng Sản hoạt động và tịch thu toàn bộ tài sản của đảng Cộng Sản (Nga)" là do chính bài báo của thằng Bờm đăng trên các tờ báo của Nga lúc đó có tên "Chủ nghĩa Mác-Lênin là chủ nghĩa phản Khoa Học" (riêng điều này cần được kiểm tra lại).

Câu "2 - Lẫm liệt hiên ngang vượt bất bình" đã được kiểm nghiệm qua các sự việc:

1 - Mấy tên Đầu Gấu đã bị anh ta ra tay (?)
2 - Mấy tên thầy giáo tiểu nhân, đê hèn, thô bỉ học đã cố tình hãm hại anh ta nên anh ta đã công khai tỏ ra vô cùng tức giận.
3 - Anh ta đã nói "Tao căm thù Chủ Nghĩa Khoa Học (CS) này" vậy anh ta có sợ bị kết tội là tên Phản Động, Bán Nước hay không?
4 - Anh ta đã nói "Mấy ....làm gì.....nghe" chả nhẽ anh ta không sợ bị loại khỏi danh sách những người được xuất khẩu lao động hay sao?
5 - Anh ta đã nói ra điều dự đoán của mình "Thủ tướng Helmut Kohl có một tổ chức bầu cử giả" anh ta không sợ mật vụ thân ông ta trả thù hay sao?

Câu "3 - Tài lộc sẵn dành trời đã định" câu này xin khất mọi người trả lời sau.

Câu "4 - Quý nhân như có ở quanh mình" đã được kiểm nghiệm qua các sự việc :

Ngay từ khi còn nhỏ (học lớp 2 hay 3 gì đó?) anh ta đã được Thủ tướng Phạm Văm Đồng biết đến như một vị cứu tinh của dân tộc nên Thủ tướng đã ra lệnh cho trùm mật vụ phải giúp đỡ và bảo vệ anh ta nhưng đáng tiếc tên Mật vụ này lại có mối thù với bố của anh ta nên mới xuất hiện "Lá Thư Căm Thù" nhằm vào anh ta như đã viết ở trên.

Thực tế không hẳn như vậy bởi vì tên trùm mật vụ này mãi tới năm 1981 mới được làm bộ trưởng bộ... Vậy thì thời Pháp thuộc tên này còn nhỏ không thể là Mật vụ của Pháp nên chắc chắn tên này được 1 tên Mật vụ cao cấp hơn nâng đỡ, bảo vệ... Cho nên Sư phụ của tên này mới thực sự là Trùm của Trùm mật vụ được chính phòng nhì (Mật vụ Pháp) đào tạo và cài cắm trong chính quyền CS Bắc Việt lúc đó. Bằng chứng là Mật vụ Bắc Việt được cài cắm trong dinh của Tổng thống NVT luôn luôn biết Tổng thống Thiệu đã biết những bí mật trong Trung ương của Bắc Việt hồi đó trước khi nó được triển khai vào miền Nam. Nhưng chính quyền Bắc Việt lúc đó không thể phát hiện được người đó là ai. Mãi tới sau này (khoảng năm 1985 tới 1990) mới bị phát hiện bởi.... nhưng đáng tiếc tên này có quyền chức quá cao thêm hắn nắm toàn quyền sát hại ai nếu hắn muốn nên mọi cái đã như không xẩy ra... Mặc dù hắn mất chức nhưng quyền lực của hắn qua các tay chân của hắn không hề bị suy yếu. Do vậy một mặt hắn trả thù bố của anh ta thì ít nhưng muốn giết anh ta thì nhiều vì mối họa của anh ta gây ra cho hắn và tổ chức của hắn chắc chắn sẽ đáng sợ hơn nhiều so với bố của anh ta (vì có Thủ tướng Phạm Văn Đồng đứng đằng sau).

Vậy thì chúng ta xem hắn đã muốn giết anh ta bao nhiêu lần và Thủ tướng Phạm Văn Đồng và Đại tướng Võ Nguyên Giáp (có phải là các Quý Nhân của anh ta hay không?) liệu có giúp anh ta thoát những kiếp nạn đó hay không ?

Lần thứ nhất

(Còn tiếp)

VULONG
30-01-24, 18:45
Bằng chứng giúp đỡ thứ nhất

Thực tế Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã biết và giúp đỡ anh ta từ khi anh còn học lớp 2 hay 3 gì đó như đã nói ở phần trước, nhưng đến khi anh ta bị cấp cứu trong quân đội thì sự quan tâm và bảo vệ anh ta càng tăng thêm. Bằng chứng là anh ta được điều lên Trung Đoàn bộ làm liên lạc trung đoàn ngay sau khi ra viện. Chưa dừng lại, lúc đó trung đoàn của anh ta cùng quân đội toàn tuyến biên giới phía bắc chuyển sang trực chiến chuẩn bị chiến đấu chống quân Tầu xâm lược. Lúc đó Đại tướng Võ Nguyên Giáp cùng bộ tư lệnh lên Tây Bắc kiểm tra biên giới có qua tỉnh đội Sơn La bằng 3 máy bay trực thăng. Khi 3 trực thăng bay qua sân bay Nà Sản (nơi trung đoàn của anh ta đóng quân) sau đó thấy 1 chiếc trực thăng quay lại đỗ xuống sân bay Nà Sản. Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã gặp vài người chỉ huy ở sân bay và trung đoàn của anh ta, trong đó có 1 người bạn cùng đơn vị anh ta đã được điều nên trung đoàn bộ giống anh ta nhưng làm trong phòng bảo mật. Gần đây anh ta nghĩ lại thấy hóa ra anh bạn này rủ anh ta cùng ra sân bay gặp Đại tướng là có mục đích từ trước nhưng đáng tiếc lúc đó anh bạn này lại nói với anh ta rằng nhiều người biết sẽ ra đón Đại tướng thì làm sao có thể tin được? Vì hành trình đi lại, nhất là những người cần gặp rất bí mật và rất ít người biết.

Nếu anh ta ra gặp được Đại tướng lúc đó thì chắc rằng sau đó anh ta sẽ nhận được quyết định điều về bộ tư lệnh (ở Hà Nội) chăng?

Điều này có thể coi là lần thứ nhất giúp đỡ anh ta của Đại tướng đã không được như ý. Sau đó không biết vì vô tình hay cố tình mà một tên vệ binh trong tiểu đội bảo vệ trung đoàn bộ đã bắn anh ta 2 lần nhưng may mắn cả 2 lần đạn đều không nổ.

Lần thứ nhất một tay vệ binh người Đông Anh đã thách anh ta nhẩy qua Barie chặn người và xe từ bên ngoài vào trung đoàn bộ ngay phòng trực chiến mà anh ta làm việc. Anh ta thấy làm lạ vì Barie chỉ cao 70 đến 80 cm thì chả cần phải lấy đà mọi người vẫn có thể nhẩy qua dễ dàng. Bị thách thức mấy lần anh ta đứng định nhẩy qua thì tên vệ binh người dân tộc đang đứng canh trong chòi nói rằng nếu nhẩy qua tôi sẽ bắn, rồi hắn lên đạn. Anh ta tưởng chỉ dọa thôi vì toàn là người quen lại là cùng chiến hữu… Tên vệ binh người Đông Anh lại khích anh ta thêm “Thì cứ thử nhẩy xem có qua không” và thế là anh ta nhún người tại chỗ nhẩy qua, lúc đó tên vệ binh liền bóp cò luôn có khiếp không, rất may là đạn không nổ.

Lần thứ hai vào một đêm khoảng 21 đến 22 giờ, thủ trưởng trực chiến bảo anh ta xuống đại đội M gọi đại đội phó lên cần gặp. Vì trung đoàn bộ đóng trên đỉnh đồi nên xuống đại đội M chỉ cần theo đường mòn xuống tới chân quả đồi này là đến ngay. Anh ta đang lưỡng lự thì thiếu tá chỉ huy phó trung đoàn đến hỏi anh ta đi đâu, anh ta trả lời thì thủ trưởng nói cho anh ta biết mật khẩu hỏi và mật khẩu trả lời. Nhưng sau đó anh ta lại không đi theo đường mòn mà quay lại đi theo đường chính vòng thúng xa hơn chút ít (đỡ phải phiền phức vì Mật Khẩu). Đến đại đội M không gặp được đại đội phó vì… Khi đó anh ta mới cảm thấy khó hiểu vì điện thoại nối từ trung đoàn bộ đến các đại đội luôn luôn thông xuốt thì cần gì phải bắt anh ta đi cơ chứ? Anh ta cảm thấy nản, khó chịu... khi nhìn lên thấy trung đoàn bộ chỉ xa vài trăm mét theo đường mòn nên anh ta về theo đường mòn. Giữa đường về có một kho đạn nhỏ của trung đoàn anh ta nghe thấy tên vệ binh lần trước bắn anh ta hỏi mật khẩu… anh ta trả lời tôi là liên lạc trung đoàn quên trả lời bằng Mật Khẩu thế là lần thứ 2 tên này bóp cò nhưng đạn lại không nổ. Anh ta vẫn cứ leo dốc đi tiếp coi như không có chuyện gì xẩy ra. Đến gần hết dốc là đất trung đoàn bộ thì thiếu tá lúc trước ra hỏi anh ta Mật Khẩu. Anh ta lại trả lời tôi là liên lạc trung đoàn. Thấy vậy thiếu tá hỏi có phải Y không. Anh ta trả lời phải, thiếu ta hỏi tại sao không trả lời Mật Khẩu. Anh ta trả lời quên mất rồi…mặc dù trong tay thiếu tá vẫn đang cầm khẩu k54 (súng lục) nhưng không bắn.

Một thời gian ngắn sau kho đạn này bị nổ do 1 tay vệ binh trung đoàn gác kho đạn gây ra (bởi sơ ý do đun nấu hay sởi ấm gì đó?). Anh ta thấy tên bắn anh ta vắng mặt sau đó, khi hỏi thì thấy mấy tên vệ binh trả lời nó đang nghỉ phép...

Lần thứ ba cũng vào ban đêm khoảng 20 đến 21 giờ anh ta lại được thủ trưởng trực chiến (thường là các đại đội trưởng hay phó ở các đại đội lên thay phiên nhau trực chiến trên trung đoàn bộ) bảo đến phòng gì đó vẫn thuộc trung đoàn bộ gọi người tên F đang họp ở đó lên đây gặp ngay. Anh ta đi đến nhà đó thì người bảo vệ bên ngoài bắt anh ta đứng lại và hỏi Mật khẩu nhưng anh ta không biết chỉ trả lời là thủ trưởng trực chiến muốn gặp người tên F mà thôi. Người bảo vệ này lại hỏi Mật khẩu nhưng anh ta không biết mật khẩu trả lời mà vẫn đi tiếp thì một tiếng súng vang nên nhưng bắn lên trời do một người khác bất ngờ nắm tay của tên bắn này đưa súng lên trời.

Sau này anh ta biết rằng bên Công An (Cục 5) luôn luôn cài cắm các tay chân mật vụ của mình sang bên Quân đội, ngược lại bên Quân đội (Cục 2) cũng vậy nên mới có mấy lần bóp cò (tức tay chân của tên Quỷ Satan đã cài cắm trong trung đoàn bộ của anh ta). Điều này chắc chắn Thủ tướng và Đại tướng đều biết nhưng Đại tướng đã chịu bó tay vì không có lý do để điều động anh ta về HN thì dĩ nhiên phải đến Thủ tướng ra tay mà thôi. Trong thời gian sau đó mấy tay vệ binh này có cho anh ta biết trung đoàn bộ có nhận được thư của Thủ tướng Phạm Văn Đồng (thư gửi riêng cho cán bộ trung đoàn không phải bản sao thư Thủ tướng viết cho anh ta). Anh ta chỉ biết vậy không hỏi lá thư đó có nội dung như thế nào?

Bởi vì chỉ có lá thư này của Thủ tướng thì bất kỳ ai ở trung đoàn bộ đều biết phải bảo vệ anh ta nên sẽ tránh được những người nhận được lệnh bắn anh ta như 3 lần vừa kể trên.

Những điều này có đủ chứng minh Thủ tướng và Đại tướng là các Quý Nhân của thằng Bờm hay chưa?

Nếu vẫn chưa đủ thì thêm bằng chứng:

Thằng Bờm xuất ngũ sau đúng 18 tháng trong quân đội, đó là thời gian ít nhất xuất ngũ với lý do Yếu Sức Khỏe và anh ta xuất ngũ với câu phát ngôn nổi tiếng “Tao Căm Thù chủ nghĩa Khoa Học này”. Khi về nhà anh ta không quên nộp lý lịch Đoàn viên cho bí thư Đoàn nhà máy Đại Tu ... nhưng không hề sinh hoạt Đoàn ở đây 1 buổi nào cả mặc dù mẹ anh ta đã truyền lời Khiển Trách của bí thư chi đoàn ở đó cho anh ta. Chắc là mọi người ở đây biết anh ta về chỉ chờ mấy tháng nữa để nhập học Đại học nên không làm to chuyện.

Vào đại học anh ta vẫn vậy, không sinh hoạt Đoàn buổi nào cả mặc dù anh ta đang ở nội trú tại trường. Anh B… là bí thư Đoàn của lớp anh ta năm thứ nhất đã cảnh cáo anh ta nếu không sinh hoạt Đoàn nữa sẽ đệ đơn nên Đoàn trường khai trừ Đoàn của anh ta. Vậy mà anh ta đều bỏ ngoài tai coi như không nghe thấy gì cả. Chắc lúc đó anh ta quá Ngán với Chủ Nghĩa này quá rồi nên Bất Cần Đời thì phải?

Không biết anhta có nghĩ đến chuyện lúc đó khi đã bị khai trừ khỏi Đoàn thì anh ta sẽ bị kết tội là Phản Động hay Phản Quốc hay không? Khi đã bị kết tội như vậy thì anh ta sẽ bị đuổi ra khỏi trường đại học ngay lập tức.

Theo tôi thì chắc anh ta không nghĩ đến mức như vậy vì mục đích vào Đại Học là ước mơ của cuộc đời anh ta. Vậy thì chả nhẽ đợi đến khi bị kết tội và bị đuổi ra khỏi trường Đại Học thì anh ta mới biết hay sao?

Trước tình hình thằng Bờm tự đi đến Bên Bờ Vực Thẳm này thì chỉ có Thủ tướng và Đại tướng nếu là Quý Nhân của anh ta mới có thể cứu anh ta thoát khỏi Cửa Tử này mà thôi.

Bằng chứng chứng minh là vào một buổi chiều anh ta đang ngồi tự học trong giảng đường của lớp anh ta thì anh B bí thư chi Đoàn lớp anh ta vào gặp anh ta và cho biết em trai anh ta đến đang đợi ở phòng ký túc xá của anh ta. Anh ta nghĩ lạ thật sao không lên đây mà phải bắt anh ta xuống (vì em anh ta đang học năm thứ 2 cùng khoa anh ta thì lạ gì các giảng đường – phòng học - ở đây)? Nhưng anh ta vẫn vội vàng đi xuống nghĩ lại chắc có việc gì đó quan trọng đây.

Vừa bước xuống mấy bậc thang xuống sân trước cửa chính ngôi trường, anh ta thấy một chiếc xe Comangca cùng mấy người lính đang đứng bên cạnh. Anh ta thản nhiên đi qua thì bất ngờ một người lính chặn anh ta lại và một người lính già quân hàm có 4 sao (Đại tướng) hỏi anh ta đồng chí có phải Bộ đội hay không (vì anh ta vẫn còn mặc quần áo Lính)? Thấy làm lạ, anh ta không trả lời vội rẽ hướng khác để đi qua. Đi được khoảng 50m lại có một người lính khác chặn anh ta lại và nói Đại tướng Võ Nguyên Giáp đấy và đẩy anh ta quay lại. Anh ta quay lại đi được chừng 15 đến 20m thì lại quay lại đi về phòng ký túc xá của mình nhưng không thấy em trai của anh ta đâu cả. Thế là anh ta lại quay lên giảng đường ngồi tự học tiếp.

Mãi gần đây ngồi nghĩ lại anh ta mới hiểu ra rằng Thủ tướng và Đại tướng muốn giúp anh ta thì dĩ nhiên phải tháo nút thắt từ tay người buộc nút thắt chính là tay bí thư chi Đoàn lớp anh ta. Bởi vì khi anh B bí thư chi Đoàn không còn đưa thư lên Đoàn trường để khai trừ anh ta thì mọi chuyện là xong. Nếu chỉ có như vậy thì bí thư chi Đoàn này mặc dù đã gặp Đại tướng nhưng chưa thể qua được tên Quỷ Satan (vì bí thư chi Đoàn này không còn trong Quân đội nên bị khống chế bởi bộ Công An – tức tên Quỷ Satan). Muốn qua được tên Quỷ Satan thì Đại tướng phải có thư viết riêng cho bí thư chi Đoàn này có nội dung “Sinh viên...Y (tên của thằng Bờm) không cần phải sinh hoạt Đoàn để tập trung thời gian cho học văn hóa và nghiên cứu cải tổ nên kinh tế chết đói này”. Với nội dung này thì đến bố tên Quỷ Satan này nếu sống lại cũng phải chịu thua.

Ngoài Thủ tướng và Đại tướng ra thì liệu còn ai có thể giúp thằng Bờm qua được Cửa Ải này hay không?