Chào Cụ Tiêu Dao!
Cụ cho hỏi, có phải người phàm chỉ có thể về được đến ánh sáng ngôi thái cực chí tôn không ?
Kính Cụ!
Printable View
đọc mấy cái đơn giản này phải ngẫm từng từ 1 mới thấy! mọi người ào ào quá còn lâu mới về được vô cực.
Vô danh không phải cái không tên! Hữu danh cũng không phải là cái hiện hữu - một hôm tôi đi trên đường gặp rất nhiều người lạ; tôi chẳng biết tên họ không phải họ là vô danh, cũng không phải họ không có tên;
Họ hữu danh đó nhưng có nhìn thấy đâu mà hiện hữu!
Chi thủy là gi? khởi nguồn? làm sao mà đối được với mẫu?
:2455::2455::2455:
Tớ chẳng biết "thiên đàng" là gì? "địa ngục" là gì cả. Thiên đàng của lão là địa ngục của mình rồi.
Cái gì quy định thiên đàng hay địa ngục nhỉ? đó chính là nhận thức!
Mời lão xem, thế nào là nhận thức về đạo đức thôi nhé: https://www.youtube.com/watch?v=GgHmHtOYBIE
:0006::0006::0006:
Cũng là một quan điểm song có sự nhầm lẫn với đạo .
Và đây lại là một quan điểm : 0 - 2 -1 .
0 , 2 , vô hình , 1 hữu hình .
Một hạt giống trên mặt đất tiếp nhận âm khí của đất , dương khí của trời phát triển thành một cây .
Vô cực sinh lưỡng nghi , đó là âm dương giao cấu tạo nên 1 , nếu không có sự cọ sát Âm , dương , tức chưa có gì , tức chưa có 1 .
Trong quẻ là đia thiên thái - thiên địa bĩ , 2 quẻ một phần nào nói nên ý này .
Theo truyện cổ ngày xưa một kẻ trốn bị một người giỏi độn tìm bắt , kẻ đó lập nên một thể quẻ theo địa hình là Sơn thủy mông và kết cuộc không tìm được ngưới đó - tức không thấy 1 ở đâu - Có ai hiểu vì sao không ?
Hihi..Lão bảo ta như nào cũng được, thấy lão vui cười sảng khoái là thấy lão còn hiện hữu, nhưng mà ta chẳng dám tham vọng trở về vô cực của lão, sáng sáng đuổi trâu ra đồng, tối lùa trâu về núi xanh, ngày ngày thấy lỗ mũi vẫn còn thở ra hít vào, bắn điếu thuốc lào kêu sọc sọc. Mừng !
Cái mà hậu học định nghĩa về MỘT thật ra là chỉ để tránh bị đụng hàng với các lý thuyết khác. Mấy hôm nay bận bầu cử không thể trao đổi được mong moi người thông cảm. Rất cảm ơn các cụ đã quan tâm tới vấn đề này, mong các cụ cứ từ từ thưởng thức. Đạo có ngộ được thì mới thấy sự chí giản chí dị, không cao siêu mà gần gũi, Đó mới là ĐẠO của MỘT.
Nhiều cụ nói về Đạo rất hay, tiếc là cái Đạo hành không có lại sa đà vào Pháp nên rời xa chính đạo.
Vì mê mải với Pháp mà lạc vào đường Phải trái Được mất, chẳng nhớ lối về. Duyên đưa đẩy gặp gỡ khiến Tụ-Tan, mà Nghiệp lại sóng sánh lại qua nên Khởi -Dụng, thành ra Ngay khi Tâm tác Ý, Ý tác Ngôn, lúc ý dựa hơi theo miệng thoát ra thành lời cũng là lúc đã rời xa Đạo 1 bước mất rồi. Mừng vì thấy Cụ vẫn An Nhiên !
Sao lại đi tu hết cả thế này!
Hihihi