Giám Đốc công ty mật ong nói chuyện với đào nhí
Giám đốc đi làm về đang ngồi salon đọc báo chờ ăn cơm chiều, thì tiếng chuông cell phone reo. Bà vợ giám đốc lắng tai nghe.
G/đốc : Alo
Bồ nhí : Em nhớ anh quá!
G/đốc : biết rồi.
Bồ nhí : Anh hôm nay sao vậy? anh còn nhớ em không?
G/đốc : Nguyễn văn Còn.
Bồ nhí : bà xã anh đang ở nhà hả?
G/đốc : đúng rồi.
Bồ nhí : hôm nay mình gặp nhau nha?
G/đốc : Lê văn Bận.
Bồ nhí : Vậy khi nào gặp?
G/đốc : Trần văn Mai.
Bồ nhí : sáng hay chiều hả anh yêu ?
G/đốc : Hoàng văn Chiều.
Bồ nhí : mấy giờ anh yêu?
G/đốc : Đinh văn Bảy.
Bồ nhí : vẫn ở khách sạn cũ hả?
G/đốc : Nguyễn y Vân (vẫn y nguyên)
Bồ nhí : cho em tiền như mọi lần nha?
G/đốc : Vũ như Cẩn (vẫn như cũ)
Bồ nhí : À quên cho em thêm tiền mua cái áo đầm mới nha?
G/đốc : Hồ văn Được.
Bồ nhí : anh hứa nha!!!
G/đốc : Ngô văn Hứa.
Bồ nhí : ok! ngày mai, buổi chiều, 7 giờ, ở khách sạn cũ, em sẽ
chìu anh hết mình, hôn anh chụt chụt chụt.
G/đốc : cúp máy cái rụp, nói rõ to cho bà nhà nghe: Bực mình, có
cái danh sách khen thưởng nhiêu người mà không nhớ!!!
thay đổi nội dung bởi: vân từ, 24-10-10 lúc 05:15
Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.
Albert Einstein