Tên đăng nhập:
Bạn đã có tài khoản chưa?
Quên mật khẩu?
  • Đăng nhập / Ghi danh

    kết quả từ 1 tới 2 trên 2

      Threaded View

      1. #2
        Tham gia ngày
        Dec 2010
        Bài gửi
        847
        Cảm ơn
        752
        Được cảm ơn: 627 lần
        trong 350 bài viết

        Default

        Từ đó trở đi, bà Nhiên sống âm thầm, đau khổ. Mặc dầu bà mẹ và đứa con đã mất tích cùng với cái thiên linh cái quái ác, nhưng dân làng vẫn tìm cách tránh bà. Họ sợ dây dưa với bà thì có ngày cụ già xuất hiện cùng cái đầu lâu là chết cả đám. Bà Nhiên cũng đoán là cụ Thượng bây giờ không phải là người nữa mà đã thành yêu thành quỷ gì rồi. Nhưng còn đứa con gái của bà thì sao? nó có biến thành quỷ như bà ngoại nó hay không?
        Câu chuyện rồi lần lần đi vào quên lãng, người ta nghĩ rằng bà già quái quỷ và đứa cháu vô phước chắc đã chết dấp, chết dúi ở chốn nào rồi. Người ta bắt đầu cũng lui tới chuyện trò với bà Nhiên và cũng lơi bớt sự nghi ngại.

        Cho đến vài năm sau, bà Nhiên đau nặng, nằm chờ chết, bà không còn phân biệt được hàng xóm láng giềng, khi nào hơi tỉnh người bà hay nhìn lên cái mái nhà, đôi mắt bà không dấu nỗi bâng khuâng, lo lắng nhưng không thể thố lộ nên lời. Trong lúc đó, thì người chị họ xa của bà là bà Thái, quê hương từ ngoài trung, xuất hiện, nói là tình cờ đến thăm. Thấy bệnh tình của người em họ quá bi đát, bà không nỡ rời. Ðôi lần, trong lúc mê sảng, bà Nhiên gọi tên con gái một cách tuyệt vọng. Hình như bà muốn con bà về để giao lại một vật gì đó và ánh mắt bà không ngớt nhìn lên mái nhà.

        Ðêm hôm đó, khi ngồi cạnh giường, săn sóc bà Nhiên, bà Thái chợt nhớ có người nhớ lại chuyện thiên linh cái có liên quan đến bà Nhiên nên trong bụng đâm nghi ngại. Trời lại trở giông bão, những cơn gió như rú, như gào ngoài trời làm cây đèn dầu đang thắp heo hắt bên đầu giường bà Nhiên tắt nhiều lần. Những tia chớp lóe sáng như những nhát dao bén, chặt vào song cửa sổ. Bà Nhiên có vẻ sợ, rên rỉ như cầu khẩn bà Thái ngồi sát vô giường. Bà Thái giờ cũng cảm thấy lo sợ. Biết đâu, tối nay bà Nhiên sẽ từ trần? Có tiếng mèo kêu một cách não nuột trong đêm gió mưa. Bà Thái nghĩ đến ma cà rồng. Trời ơi! nếu bà Nhiên tắt thở, rồi con mèo nhảy ra, bà có thể biến thành quỷ nhập tràng thì bà phải làm sao? Bà đứng lên đi tìm cây gậy để đập con mèo đi nơi khác mới được. Những tiếng động lịch kịch ở ngoài làm bà hơi sợ, nhưng viễn tượng con mèo có thể biến xác người thành quỷ làm bà lo hơn. Bà nhìn bà Nhiên đang thiêm thiếp như mê man, bà yên tâm bà nhìn chung quanh và tìm ra cây gậy để chận cửa đang được dựng vô tường, bà cầm cây gậy, lần mò trong tiếng mưa, bước ra ngoài. Một tiếng kêu ‘’Meo!’’ thật to làm bà hoảng hồn làm cây gậy rớt xuống đất. Bà cúi xuống mò mẫm. Một ánh sáng lóe trên đầu, rồi một tiếng động xé màn tai làm bà Thái ngã lăn ra đất, trước khi bất tĩnh, bà trông thấy con mắt của một con vật gì đó, sáng trưng, lấp lánh trong cơn mưa như thác đổ.

        ****
        Chú Liều giật mình như thể mình đã nghe được tiếng sấm nổ trong lời kể của ông Phiên, chú hỏi:

        --Bà Thái thấy gì vậy ? bà Thái là gì của anh ?

        --Bà Thái là bà ngoại dì của tôi! Bà thương mẹ tôi như con ruột nên chúng tôi gọi bà là ngoại dì!

        --Bà ngoại dì của anh?! Bà Thái có chết vì sét không?

        --Không! bà ngoại tôi không chết.

        Chú Liều lập lại câu hỏi:

        --Ngoại anh thấy gì?

        --Khi ngoại tôi tỉnh giậy, ngoại lần mò được vô nhà thì cái đầu của bà Nhiên đã biến mất, chỉ còn cái thây!

        Thím Liều lắp bắp:

        --Như vậy có người đã cắt đầu bà Nhiên để luyện thiên linh cái? ai dã làm chuyện đó ?

        --Bà ngoại tôi nói đêm hôm đó, cái chòi ngoài vườn của cụ Thượng có ánh đèn le lói như ma trơi. Có tiếng động lục đục như có người đang làm gì trong đó, bà ngoại tôi nói buổi chiều bà thấy có bóng người đàn bà lai vãng, theo lời bà tả, hình dáng đó hơi giống giống tướng cô Tịnh, đứa con gái tật nguyền của bà Nhiên. Bà tôi đoán có lẽ con gái của bà nghe tin mẹ sắp chết nên trở về.

        Thím Liều la lên:

        --Như vậy rõ ràng đứa con gái bà Nhiên đã lấy đầu người mẹ luyện thiên linh cái phải không?
        Vậy rồi bà ngoại của anh ra sao?

        Người đàn ông đứng lên, mắt ông ta lấp loè những sánh sáng kỳ dị. Ông ta nói:

        --Con gái bà Nhiên cũng luyện thiên linh cái nhưng không có duyên, nên bà ngoại dì tôi lại được nó!

        Giọng ông như từ một nơi xa vắng nào về, trong khi thiếm Liều đứng trân trân nhìn ông, miệng thím há hốc:

        --Gần giống như trường hợp má bà Nhiên. Ngoại tôi được thiên linh cái rất tình cờ!

        Giọng ông Liều chợt trở nên lo lắng:

        --Còn...còn vật gì trên mái nhà ...thì ra sao?

        Ông Phiên hừ một tiếng trong cổ:

        --Hừ! một vật quý giá mà bà Nhiên đã lấy được từ đống hàng hoá của cụ Thái trước khi cụ cùng đứa cháu ngoại đi mất tích đã bị một kẻ nào đó, biết chỗ dấu của bà Nhiên lấy mất !... Hừ! đây là món gia bảo có từ đời vua Càn Long bên Tàu! quý vô cùng! không biết tại sao bà Nhiên lại biết nó quý như vậy mà lấy?!

        Hắn tằng hắng:

        --Thiên linh cái của cụ Thượng dở quá, không tìm ra, nhưng có những thiên linh cái có thể nhìn xuyên qua tường, mái nhà, cửa tủ...

        Người đàn ông nở một nụ cười bí mật. Tay hắn thu vào trong túi áo măng tô. Hình như túi áo của hắn động đậy thì phải. Chú Liều nớ một nụ cười nhợt nhạt.. Chú hỏi ông Phiên một cách khó khăn

        --Tối hôm nay anh ....

        Ông Phiên phá lên cười khi thấy giọng nói ngập ngừng của chú Liều:

        --Chú khỏi lo! Tôi ghé lại chơi một tí là đi ngay đấy mà...tôi có nhiều chuyện phải làm lắm.

        Ông ta nói xong, đứng lên, phủi áo thẳng thớm, tuy nhiên một bàn tay vẫn để trong ngực. Người hắn bây giờ toát ta một hơi lạnh mà hồi nãy giờ, cả chú thím, không để ý. Thím Liều có vẻ muốn đuổi khéo người đàn ông đi nơi khác:

        --Anh có đi đâu, thì cứ tự nhiên, trời tối nhanh lắm.

        Hắn sửa lại cái khăn choàng cho ngay ngắn, cười nhẹ trước lời của thím Liều. Hắn gật đầu chào chú Liều và bước ra sân, trong bóng đêm đã trùm xuống mênh mang.

        ***
        Vài ngày sau, chú thím Liều đã đọc bản tin về một vụ đánh cướp một tiệm vàng trong quận. Tiệm vàng đã bị lấy sạch bách. Thủ phạm không để lại một dấu vết nào cả trừ một việc kỳ lạ, là một nhân chứng đã khai thấy một người mặc toàn đồ đen đã đứng trước tiệm vàng một vài giây, rồi một vật gì như cái đầu đã bay ra từ ngực áo ông ta, xuyên qua tiệm kính. Người đàn ông này bị câm luôn vì quá sợ hãi. Cảnh sát lấy lời của ông ta bằng những giòng chữ và những hình vẽ nguệc ngoạc về người đàn ông và cái đầu bay.

        Chị Liều thì thầm cùng chú:

        --Như vậy đúng là anh Phiên có cái đầu lâu của bà Thái, ngoại của ảnh rồi, đúng không? Cái đầu lâu đã đi ăn cướp theo lời của chủ nó là...anh Phiên!

        Chú Liều chợt la lên:

        --Bộ chén ngọc! bộ chén ngọc! để tôi coi bộ chén ngọc của ông cậu Ðoàn ...cho.... còn không?

        Hai ông bà chạy vào cái tủ chè có khoá cẩn thận, tay ông run run mở chìa khóa. Trước mắt ông bà một khoảng trống giữa những đồ vật bằng bạc, bằng gỗ quý, bộ tách trà bằng ngọc mà ông cậu của ông đã lấy được bà Nhiên đã không cánh mà bay!
        Thân chào
        Hoa Mai

      2. Danh sách Hội Viên đã cảm ơn "hoa mai" về bài viết có ích này:

        Heineken (15-08-11)

      Đề tài tương tự

      1. Trả lời: 86
        Bài mới: 18-06-13, 15:20
      2. GS. Trịnh Xuân Thuận: Vật lý Thiên Văn & Phật Giáo
        By hoa mai in forum Xã Hội - Con Người
        Trả lời: 0
        Bài mới: 26-01-11, 23:47
      3. Trả lời: 45
        Bài mới: 16-12-10, 15:18
      4. Mệnh chủ / thân chủ
        By thieuba in forum Tử vi
        Trả lời: 3
        Bài mới: 17-08-10, 09:32

      Tags for this Thread

      Quuyền Hạn Của Bạn

      • Bạn không thể gửi đề tài mới
      • Bạn không thể gửi trả lời
      • Bạn không thể gửi đính kèm
      • Bạn không thể sửa bài viết của mình
      •