Tên đăng nhập:
Bạn đã có tài khoản chưa?
Quên mật khẩu?
  • Đăng nhập / Ghi danh

    Trang 8/11 đầuđầu ... 678910 ... cuốicuối
    kết quả từ 71 tới 80 trên 105
      1. #71
        Tham gia ngày
        Aug 2009
        Bài gửi
        356
        Cảm ơn
        123
        Được cảm ơn: 365 lần
        trong 195 bài viết

        Default Kiễng chân lên mới vừa

        Trong phiên tòa xử một vụ sàm sỡ, luật sư bảo vệ cho bị cáo hỏi cô gái.

        - Cô nói, cô đang đi trên đoạn đường vắng thì bị cáo bất ngờ ôm cô và đẩy vào tường hôn, đúng không?

        - Vâng, đúng.

        - Như vậy là cưỡng hôn? Đúng không!

        - Vâng, đúng.

        - Cô cao bao nhiêu?

        - Khoảng mét tư.

        - Cô cao mét tư mà bị cáo cao hơn mét bảy làm sao cưỡng hôn được?

        - Thì tôi kiễng chân lên.

        - !!!!!

        Sưu tầm
        Nhẫn một chút sóng yên gió lặng,
        Lùi một bước biển rộng trời cao.
        Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ,
        Ung dung tự tại thế mà vui.

      2. #72
        Tham gia ngày
        Apr 2013
        Bài gửi
        243
        Cảm ơn
        156
        Được cảm ơn: 147 lần
        trong 84 bài viết

        Default

        Thấy nhẹ vía, có người hỏi Tôi tuổi con gì để mời xông đất.
        - Tôi có 3 tuổi lận. Mới sinh Tôi tuổi Rồng, giữa đời Tôi tuổi Sửu, cuối đời Tôi Thân.
        - ???
        - Cày như Trâu, cuối đời không có gì thì tủi thân.
        ...
        Không Nguyên.

      3. #73
        Tham gia ngày
        Aug 2009
        Bài gửi
        356
        Cảm ơn
        123
        Được cảm ơn: 365 lần
        trong 195 bài viết

        Default Thân tặng nửa còn lại của thế giới

        Bông Hồng Muộn

        Buổi sáng chị vào trường, thấy cơ man là hoa. Hoa tươi trên các bàn giáo viên, hoa trên tay các em học sinh nam, hoa đầy sân trường và ngoài cổng trường. Đám sinh viên càng ngày càng biết cách làm ăn, không bỏ qua một ngày lễ nào, tiếp thị hoa hồng đến tận trường, thậm chí cả các trường cấp 2. Nào ngày Tết thầy cô 20-11, nào ngày lễ tình nhân 14-2 và hôm nay, đúng ngày quốc tế phụ nữ 8-3.
        Nhìn những bó hoa, đa số là hoa hồng nhung trên tay các học sinh nam, chị không khỏi chạnh nghĩ đến những lớp học trò hàng mươi năm trước. Có đứa hái cho cô một vài cành bông bụp ở vườn nhà, có đứa gom góp đâu đó mấy chùm hoa dại nhưng rất đẹp tặng cô. Những cánh hoa ướt đẫm sương và tươi tắn như chính tâm hồn bọn trẻ khiến đêm về nhìn bình hoa đủ loại cô giáo cứ tủm tỉm cười một mình. Hồi ấy đám học trò của chị ngờ nghệch mà dễ thương làm sao! Giờ thì bọn chúng “điệu đàng” lắm rồi. Những bông hồng đỏ thắm đều được gói giấy thật đẹp, thật sang trọng. Mỗi bông hồng trong những ngày này có khi đến mươi, mười lăm ngàn đồng chứ ít đâu! Đúng là hình thức có tiến bộ hơn nhiều nhưng chả biết tấm lòng người trao tặng có tương xứng vậy không? Bởi “của cho không bằng cách cho” mà!
        Vừa bước vào văn phòng, chị chủ tịch công đoàn đã chận lại hỏi:
        - Sao, hôm qua em theo cô Thủy ra tòa thế nào rồi?
        Chị lắc đầu, ngao ngán:
        - Vẫn là chuyện muôn thuở đó mà. Anh quyết ly hôn, chị quyết không chịu. Hai bên kể xấu nhau nghe mà bắt mệt! Em không hiểu nhỏ Thủy nghĩ sao, thằng chồng “cạn tàu ráo máng” vậy mà nó cứ khư khư là còn thương!
        - Đã bảo nó “tâm thần” mà. Chứ em không thấy chồng nó đưa lý do đó để xin ly dị sao?
        - Thì vậy. Em khuyên nó đồng ý thôi đi, nó lại bảo “Không muốn sau này chồng ân hận”. Mà ngó bộ thằng cha đó thì làm sao ân hận được. Thoát khỏi nhỏ Thủy và hai đứa con nó mừng còn không kịp. Nghe Thủy nói nó đã có sẵn người đàn bà khác rồi mà!
        Chị chủ tịch công đoàn cũng lắc đầu:
        - Thiệt, hết hiểu nổi mấy cô bây giờ! Cô Thủy mới ngoài ba mươi thôi, ráng chịu đau một lần, vẫn còn cả cuộc đời trước mặt. Hay nó muốn kéo nhùng nhằng cho đã nư?
        Không dám lần chần ở những chuyện “rối như canh hẹ” này, chị bước ra ngoài, nhớ hôm nay mình còn rất nhiều chuyện phải làm. Là tổ trưởng nữ công trong ngôi trường có hàng trăm giáo viên mà hơn nửa là nữ, chị phải tổ chức, điều động biết bao thứ trong ngày lễ này. Mỗi năm phải đổi mới trò chơi, đổi mới hình thức đón mừng ngày phụ nữ. Đâu chỉ là những bó hoa được trao tặng cho các cô giáo và các nữ sinh mà còn là các cuộc thi nữ công gia chánh, thi cắm hoa, thi hùng biện hay giới thiệu tuyên truyền sách, có năm lại tổ chức diễn đàn về “tình bạn, tình yêu” cho học sinh, về “ứng xử trong gia đình” cho các chị em trong trường...
        Đang đi dài theo hành lang bỗng có tiếng gọi giật ngược:
        - Chị Nhân ơi!
        Chị quay lại, một thầy giáo trẻ đang nhìn chị cười vui:
        - Năm nay sao mình không tổ chức cho các thầy nấu ăn nữa hả chị?
        Chị cũng cười, biết là anh chàng chỉ hỏi đùa thôi, chứ không thì mặt hắn ta đâu có tươi tỉnh thế kia.
        - Thôi đi ông! Cho mấy ông làm bếp còn mệt hơn tụi tôi tự làm. Phục vụ gì mấy ông!
        Nhìn anh bạn đồng nghiệp trẻ đi khuất sau dãy phòng lớp học, chị nhớ lại mấy năm trước mình đã vận động các thầy trong trường thi nấu ăn để mừng ngày 8-3. Thôi thì mỗi tổ đăng ký làm khéo một món, tổ chiên chả giò, tổ mì xào giòn, cá lóc nướng, gà rô ti... Các ông hăng hái lắm, thiện chí lắm nhưng cuối cùng vẫn là các cô trong tổ xúm nhau làm trước cả dù luật thi “cấm phụ nữ rớ vào”! Khổ nỗi đến cả việc sắp mâm, bày biện ra dĩa cũng phải các cô “cố vấn”. Thi xong, các tổ ngồi xuống liên hoan, các ông thầy hí hửng vênh váo còn các đồng nghiệp nữ, chủ nhân của ngày 8-3 thì phờ phạc, nuốt không vô. Các cô giáo khiếu nại:
        - Thôi, không tổ chức kiểu này nữa nghe, mệt muốn chết!
        Đúng là như câu hát đùa mấy anh chàng hay nghêu ngao:
        Hôm nay ngày 8 tháng 3
        Tui giặt dùm bà cái áo của tui...
        Vậy mà họ còn bày đặt than phiền:
        - Sao năm nào cũng có ngày 8-3 rộn ràng khí thế như vậy, còn bọn tôi sao không có ngày “Phụ nam”?
        Tuy biết chỉ là đùa vui nhưng đôi lúc chị cũng chạnh lòng. Cứ nghĩ giá như không còn ngày lễ phụ nữ này thì mới thực sự là nam nữ bình đẳng phải không? Cứ hô hào, cứ nhắc nhở để nhớ đến vai trò, vị trí người phụ nữ trong gia đình, trong xã hội cũng chính vì họ chưa được coi trọng, chưa có chỗ đứng xứng đáng như lẽ ra phải có. Nghĩ vậy chỉ thêm buồn thôi! Nhớ có lần, cách đây lâu lắm rồi, khi còn đầy nhiệt huyết, chị đã phát biểu với các học trò nữ của mình trên một diễn đàn:
        - Các em phải làm sao cho ngày nào cũng là ngày 8-3 chứ đừng để người ta tổ chức cho mình. Làm sao cho sự bình đẳng về giới tính phải trở thành chuyện tất yếu và bình thường...
        Giờ nghĩ lại, chị mỉm cười, bâng khuâng tiếc nhớ một thời sôi nổi, tràn đầy khát vọng mà cũng thật đáng yêu. Cuộc sống đã mài giũa, gạn lọc và mở ra cho chị nhiều điều. Cái ông thầy thời gian ấy thật khắc nghiệt mà cũng thật sâu sắc làm sao!
        Nhẫn một chút sóng yên gió lặng,
        Lùi một bước biển rộng trời cao.
        Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ,
        Ung dung tự tại thế mà vui.

      4. #74
        Tham gia ngày
        Aug 2009
        Bài gửi
        356
        Cảm ơn
        123
        Được cảm ơn: 365 lần
        trong 195 bài viết

        Default

        Bông hông muộn (tt)
        Căn phòng của câu lạc bộ nữ công đông nghẹt người, đa số là các cô giáo và các em nữ sinh tham gia cuộc thi làm thiệp, cắm hoa. Chị đi qua một vòng, nhìn từng chiếc bình hoa vừa hoàn tất đang đợi giám khảo chấm điểm. Đúng là sức sáng tạo của học trò thật phong phú. Mỗi bình hoa một chủ đề, một cách chưng cắm khác nhau. Có bình hoa như “Suối nguồn tuôn chảy” khắc ghi công ơn mẹ, có bình phơi phới vươn lên như “Tuổi thanh xuân”, có những bông hoa cắm trong cát, trong gai góc như tinh thần “vượt khó”, rồi tình yêu, tình bạn, tình thầy trò hòa quyện trong từng cách cắm, từng loại hoa, cành nhánh sử dụng. Rồi thiệp chúc nữa, muôn màu muôn vẻ từ bàn tay khéo léo của các em nữ. Có thiệp giấy, thiệp vải, thiệp tre trúc... Những bông hoa nhỏ xinh xinh, mấy chú bướm xòe cánh sặc sỡ, mấy cành thủy trúc cứng cáp, cành lan mềm mại, cành hồng kiêu sa... Hình như mỗi lần ngắm nhìn những công trình của học trò, người giáo viên trong chị lại thêm chút niềm tin. Tuổi trẻ vẫn còn đó, sự trong sáng vẫn còn đó trong tâm hồn học trò chị... Những bão giông, cuồng loạn dường như chưa thấm thấu sâu vào mái trường này? Chẳng biết chị có “lạc quan tếu” không đây!
        Cũng giống như bây giờ vậy, nhìn mấy cô giáo đang tíu tít ngắm nghía, chấm điểm từng tác phẩm, cô nào cũng hân hoan cười cười nói nói, ai biết được trong lòng họ giấu kín bao nỗi buồn đau, vật vã. Như cô Hạnh, cô giáo dạy nữ công gia chánh đó, cô vừa chia tay với ông chồng tệ bạc, ôm hai đứa con còn trong độ tuổi tiểu học lầm lũi đi về trong căn nhà nhỏ. Đứng kế bên là cô Lan, một cô giáo lớn tuổi sắp hưu, năm vừa qua cô đã phải “đầu bạc khóc đầu xanh” khi thằng con trai gặp tai nạn xe cộ. Còn cô giáo xinh xắn, nhanh nhẩu như lẫn vào đám học sinh nữ kia là cô Thoa, vui vẻ, nhí nhảnh vậy nhưng về nhà là tất bật với bà mẹ nằm liệt giường suốt mấy năm nay, phải gởi hàng xóm trông chừng mỗi khi đi làm... Mỗi người một cảnh đời, một nỗi lo toan phiền muộn mà chị, người tổ trưởng nữ công phải nắm rõ để sẻ chia, an ủi, giúp đỡ. Gánh nặng công việc quả nhiều lúc khiến chị oằn vai, muốn vứt bỏ nhưng lại không đành, bởi suy cho cùng, chị có khác gì đâu!
        Mãi đến tối mịt chị mới về nhà. Dư vị của buổi tiệc còn đọng trên môi và nỗi mệt mỏi càng lúc càng lan dần lan dần khiến chị lơ mơ, ngớ ngẩn thế nào. Cổng nhà đã khóa, thằng con trai chắc đang say giấc nồng. Chị mở cửa phòng, nhè nhẹ bước vào. Mình thật tệ, bận đến nỗi không hỏi được con trai coi hôm nay nó tặng hoa cho ai? Nó đã kết thân với bạn gái nào chưa? Năm nay nó đã 19 tuổi rồi chứ nhỏ nhít gì đâu. Vậy mà...
        Nỗi áy náy, ray rứt càng rõ hơn khi chị bước vào phòng mình. Trên bàn làm việc của chị, một đóa hồng vàng trong chiếc bình nhỏ đang nhìn chị, thoang thoảng hương. Ôi chao, lại bông hồng vàng! Sao mà thằng nhỏ hiểu ý mẹ đến vậy! Chị cúi nhìn bông hồng vàng trong tay mình, bông hồng chị vừa ghé mua ở đầu chợ. Không năm nào chị mang những bó hoa của học trò tặng về nhà. Ở trường suốt cả ngày, sợ hoa héo khô nên chị thường gởi cho các cô khác mang về cắm hộ. Năm nào chị cũng tự mua cho mình một cành hoa hồng vàng cắm vào bình bởi người đàn ông có thể tặng hoa cho chị đã ở một phương trời xa lắc. Ôi, người đàn ông của đời chị! Hình như đã lâu lắm rồi từ khi anh trao cho chị cành hoa hồng vàng cuối cùng, để sau đó chị chỉ cắm toàn hoa hồng vàng trong chiếc bình hoa nhỏ của mình.
        Chị khẽ khàng cắm bông hồng vàng mới mua vào bình hoa, cạnh bông hồng của con trai, lòng nhẹ tênh. Bao nỗi nhọc mệt trong ngày như tan biến hết. Đêm nay, người phụ nữ đã có đến hai đóa hoa hồng vàng. Và những đêm của năm tới, năm tới nữa, đóa hồng vàng trong chiếc bình hoa nhỏ sẽ không còn đứng lặng lẽ, cô đơn. Mặc cho ai đó cho rằng màu vàng là màu của sự phản bội trong tình yêu, chị vẫn yêu thích, vẫn trung thành với nó từ khi đọc truyện “Bông hồng vàng” của nhà văn Nga K.Pau-xtop-xki. Bông hồng vàng của người hốt rác già Samet với ước mơ hạnh phúc cho nàng Suzanne yêu thương, bông hồng vàng từ những nhà văn biết bòn đãi những hạt rất nhỏ của bụi vàng để làm thành tác phẩm của mình, “Bông hồng vàng” của truyện, của thơ...
        Và, chị đã từng có những ngày hạnh phúc rạng ngời như chính những bông hồng vàng chị từng chắt chiu. Một bông, rồi hai bông, ba bông... Bao nhiêu đóa hoa anh chiều theo ý thích của người yêu trao tặng chị trong ngày lễ tình nhân, ngày tôn vinh phụ nữ, ngày sinh nhật và... bao nhiêu ngày khác nữa, những ngày chị đắm say trong “Hoa vàng mấy độ” ấy. Lâu lắm rồi chị không muốn nhớ, không muốn ngoái đầu nhìn lại. Vậy sao đêm nay, từ một bông hồng muộn màng khuya khoắt chị lại ngậm ngùi xao xuyến thế kia?
        Người phụ nữ lặng lẽ thay quần áo, mở ngọn đèn ngủ màu xanh nhạt rồi lên giường nằm, thao thức bồi hồi như cô gái trẻ thuở nào xa. Trong bóng đêm, hai đóa hồng vàng trong chiếc bình nhỏ vẫn lung linh, lung linh như một điểm sáng nồng ấm, thân thuộc đưa chị vào giấc ngủ an lành.

        Tác Giả: Nguyễn Ngọc Tuyết
        Nhẫn một chút sóng yên gió lặng,
        Lùi một bước biển rộng trời cao.
        Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ,
        Ung dung tự tại thế mà vui.

      5. #75
        Tham gia ngày
        Aug 2009
        Bài gửi
        356
        Cảm ơn
        123
        Được cảm ơn: 365 lần
        trong 195 bài viết

        Default Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về

        Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về
        Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên “người bạn của sinh viên” vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.

        Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.

        Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: “Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày.”
        Vị giáo sư ngăn lại: “Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao.”

        Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó. Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền.

        Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày.

        Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà đúng lúc, cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.

        Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: “Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?” Người thanh niên trả lời: “Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: “Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về“.
        -st-
        Nhẫn một chút sóng yên gió lặng,
        Lùi một bước biển rộng trời cao.
        Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ,
        Ung dung tự tại thế mà vui.

      6. Có 2 Hội viên đã cảm ơn đến "de vuong" về bài viết có ích này:

        dongphuong (10-03-14),vanhoai (15-03-14)

      7. #76
        Tham gia ngày
        Aug 2009
        Bài gửi
        356
        Cảm ơn
        123
        Được cảm ơn: 365 lần
        trong 195 bài viết

        Default

        Dê thiến

        Trên xe buýt, một thiếu nữ trẻ đẹp bồng trên tay một con dê, thỉnh thoảng lại âu yếm vuốt ve. Một chàng thanh niên ngồi bên cạnh khẽ nói:
        - Con dê này tốt số quá.
        Cô nọ mỉm cười. Anh chàng liền tán tới:
        - Ước gì anh là con dê này nhỉ.
        - Vậy anh thử kêu lên xem.
        - Be…e…e…e
        - Ồ đúng đấy. Nhưng anh biết tôi đưa dê này đi đâu không?
        - Chắc là đi tiêm thuốc bổ
        - Không tôi đưa nó đi… thiến, lấy ngọc dương ngâm rượu!
        - !!!
        (st)
        Nhẫn một chút sóng yên gió lặng,
        Lùi một bước biển rộng trời cao.
        Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ,
        Ung dung tự tại thế mà vui.

      8. Có 2 Hội viên đã cảm ơn đến "de vuong" về bài viết có ích này:

        tranquangdo (20-03-14),vanhoai (15-03-14)

      9. #77
        Tham gia ngày
        Aug 2009
        Bài gửi
        356
        Cảm ơn
        123
        Được cảm ơn: 365 lần
        trong 195 bài viết

        Default

        Ngày tết, hai bạn thân gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách. Chuyện trò hồi lâu, chợt một người hỏi:
        - À mối tình của cậu và con nai vàng bây giờ ra sao rồi?
        - Người kia thoáng buồn rồi đáp: - Hết rồi cậu ạ! chẳng nhìn bóng dáng con nai vàng đâu cả!
        - Sao vậy?
        - Mình đã cưới nó rồi! Bây giờ, nó đã hoá ra con sư tử!
        (st)
        Nhẫn một chút sóng yên gió lặng,
        Lùi một bước biển rộng trời cao.
        Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ,
        Ung dung tự tại thế mà vui.

      10. #78
        Tham gia ngày
        May 2009
        Bài gửi
        5,506
        Cảm ơn
        1,033
        Được cảm ơn: 18,316 lần
        trong 4,266 bài viết

        Default

        Người đàn bà thì thầm:

        "Anh phải gắng nhớ hết những lời em dặn dò. Số tiền tháng này em gởi theo cho anh tiêu vặt. Đừng khư khư cái tật dành dụm như ngày xưa. Cứ tiêu pha thoải mái, khi hết em lại gởi thêm cho. Nhân đây, em gởi thêm vài tờ báo cho anh đọc những lúc nhàn rỗi. Cái điện thoại di dộng, i-phone, đời mới này là quà tết của em. Mong anh sẽ thích. Còn nữa, anh phải gắng nghĩ ngơi điều độ để giữ gìn sức khỏe đừng quá vất vả nhe anh. À, con bé ở hôm trước em mướn về có phụ giúp được việc không? Em biết anh thui thủi một mình, không người chăm nom săn sóc cơm nước, không ai hủ hỉ sớm hôm, mà em thì lại chưa thể sống hẳn bên cạnh anh. Em cứ mãi sợ anh buồn. Nay em lại mướn thêm một đứa nữa cho vui nhà vui cửa, có thêm người ra người vào. Giờ đã có hai đứa nó, trẻ đẹp, giỏi giang, lại khéo chiều chuộng thay em lo lắng cho anh, em cũng yên lòng phần nào. Dạo này chắc anh vui nhiều nên ít về thăm em…Mà thôi anh đừng về...Em sợ!!!"

        Người đàn bà ngồi trước ngọn lửa, vừa luyên thuyên nói, vừa liền tay đốt lia lịa xấp tiền đô la, điện thoại di dộng, xấp báo cũ, và một con hầu xinh đẹp mua từ Phố Hàng Mã về.

        ST
        thay đổi nội dung bởi: vanhoai, 19-03-14 lúc 18:52
        [IMG]http://anhdepblog.com/graphics/popular/images/heart-6.gif[/IMG]
        Hạnh phúc cho những ai biết được bí mật của tự nhiên

      11. Có 6 Hội viên đã cảm ơn đến "vanhoai" về bài viết có ích này:

        BuiTrong.Lc (23-03-14),de vuong (20-03-14),dongphuong (20-03-14),nhadau (19-03-14),tieuphong (19-03-14),tranduyquang (19-03-14)

      12. #79
        Tham gia ngày
        Aug 2009
        Bài gửi
        356
        Cảm ơn
        123
        Được cảm ơn: 365 lần
        trong 195 bài viết

        Default

        Biết

        Ngày tết, ông Giám đốc đi ngắm công viên. Tình cờ, ông thấy đứa con nhỏ của người lái xe. Ông móc túi lì xì cho nó rồi tươi cười hỏi:
        - Cháu biết chú là ai không?
        - Dạ biết! Chú là bạn bố cháu! Ngày nào bố cháu cũng cho chú đi nhờ xe, cháu thấy hoài.
        -st-
        Nhẫn một chút sóng yên gió lặng,
        Lùi một bước biển rộng trời cao.
        Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ,
        Ung dung tự tại thế mà vui.

      13. Có 2 Hội viên đã cảm ơn đến "de vuong" về bài viết có ích này:

        BuiTrong.Lc (23-03-14),vanhoai (22-03-14)

      14. #80
        Tham gia ngày
        Aug 2009
        Bài gửi
        356
        Cảm ơn
        123
        Được cảm ơn: 365 lần
        trong 195 bài viết

        Default

        Đoàn thanh tra đến một trường trung học. Một thanh tra chỉ vào quả địa cầu trong lớp và hỏi một học sinh: "Hãy cho tôi biết tại sao trục quả cầu này lại nghiêng như thế?"

        - Dạ, không phải em làm đâu ạ! - một cậu bé dõng dạc đáp.

        Ngài thanh tra hỏi một học sinh khác.

        Em này run run nói:- Em không hề sờ vào.Mọi người đều thấy em vừa mới vào lớp mà.

        Thanh tra lắc đầu quay sang nhìn ông thầy giáo.

        Ông thầy mặt đầy vẻ biết lỗi:- Không phải lỗi các em. Quả địa cầu này khi mua về đã nghiêng thế rồi.

        Thầy hiệu trưởng thấy mặt ngài thanh tra ngày càng khó coi, vội vàng giải thích:-

        Nói ra thật xấu hổ, tuy sổ sách ghi là mua tại cửa hàng bách hóa gíá 30 ngàn nhưng tôi chỉ mua mua hàng vỉa hè,với giá hai ngàn nên không đảm bảo chất lượng.
        Nhẫn một chút sóng yên gió lặng,
        Lùi một bước biển rộng trời cao.
        Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ,
        Ung dung tự tại thế mà vui.

      Trang 8/11 đầuđầu ... 678910 ... cuốicuối

      Tags for this Thread

      Quuyền Hạn Của Bạn

      • Bạn không thể gửi đề tài mới
      • Bạn không thể gửi trả lời
      • Bạn không thể gửi đính kèm
      • Bạn không thể sửa bài viết của mình
      •