Nguyên văn bởi
ddt_281
Ở trong khoảng trời đất này, con người muốn làm việc vẻ vang nhất, thì có cái gì bằng đọc sách. Còn ở trong hạng người đọc sách, mà muốn nên một bậc cao thượng thì có gì bằng học Đạo.
Chu Tử nói rằng: đọc sách là để cầu Đạo, chẳng vậy thì đọc làm gì? Chứ học mà thi cử là việc ngoài phận sự, rất tiếc cho sự học ấy làm hư biết bao nhiêu người!
Thường nghe: cuộc đời như bóng câu qua cửa sổ, như gió thoảng mây bay, một thoáng đã đi qua một cuộc đời. Biết bao người ngậm ngùi đau đớn trong giấc mộng Kê lương ấy, than ôi, phù vân cả!
Thường thấy: con người vất vả bon chen để tồn tại, lao vào như thiêu thân, để đến nỗi thân xác bệnh hoạn, tâm thần bất an. Người thì hưng phấn giả tạo, kẻ thì bi quan bất cần. Thương thay thất công vô ích mà thôi!
Bởi vậy con người cần phải có quá trình tu tâm luyện thể, còn gọi là tu Đạo, cũng là cần có con đường và mục đích cho cuộc sống của mình, nhưng cũng khó lắm thay!
Xét thấy: con đường tu Đạo cũng chỉ có hai việc Tâm và Pháp, mà chính lại là Tâm. Tâm Chính thì Pháp Tà thành Chính. Tâm Tà thì pháp Chính hóa Tà. Bởi vậy “vô Tâm bất Tà Chính, hữu Tâm thị Chính Tà” là vậy. Đáng than thay!
Người tu cũng chỉ là tu Tâm, và tu Thể. Tâm mà không tu, thì Thể tu có ích chi. Tam giáo do Tâm mà sinh, Cửu lưu do Tâm mà loạn, Thể cũng vì Tâm mà hư nát. Than ôi Thiên tâm u ám!
Nhưng lòng Đạo không mở thì tình Trần chẳng dứt, mà sa vào cõi trầm luân đau khổ, tật bệnh, hạn họa miên miên chẳng dứt, đáng thương, đáng thương thay!
Học Đạo là phải học cả Đạo lý và Đạo pháp, học cả Tâm, cả Thể để nâng cả Thần, cả Trí mới là tu Đạo.
Ngày nay không ít người tìm đường tu Đạo, nhưng Đạo là gì không mấy người hiểu thấu đáo, tu thế nào quá ít người làm trọn, mà không mấy người đạt Đạo vậy.
Nói thế để mọi người hiểu rằng vì sao ngày xưa có những bậc thầy địa lý, phong thủy, tử vi, tướng số xuất thế gian mà danh tiếng còn lưu truyền đến hậu thế. Cũng bởi vì chữ "Đạo". Học pháp mà không cầu đạo cũng như thuyền không bến đỗ, học đạo mà thiếu pháp ví như biển rộng mênh mông không biết đâu là bến bờ. Tiếc rằng ngày nay con người quá quan tâm vào pháp mà quên đạo. Ngày xưa muốn giúp người đạo phải đi trước pháp đi sau đành rằng giúp người khốn khổ là chuyện nên làm nhưng luật nhân quả vận hành cũng có cái lý riêng của nó. Ngày nay rất hiếm ai làm kết hợp được cả hai, người thì thấy đạo, biết đạo vì tâm hẹp hòi sợ nghiệp nên mặc kệ chúng sanh, người thì sẵn lòng giúp đỡ kẻ khó hết mình mà quên dẫn dắt chúng sanh vào đạo. Cũng chẳng trách gì được họ vì mấy ai học đạo mà hiểu đạo, mấy ai hiểu đạo mà hành được đạo.....ấy cũng chính bởi chữ "HUYỀN" mà ra.