(Tiếp theo)

Chưa hết, còn một môn nữa không kém phần gay cấn như vậy. Đó là môn của vị bí thư Đảng ủy của khoa này (môn này cũng thuộc năm thứ 3). Vì là lính về nên anh ta là người duy nhất được thi lại lần thứ 3 môn của vị bí thư này. Lần thi thứ 3 này đã vào năm thứ 4 nên đúng ra anh ta phải thi qua môn này mới được phép vào học năm thứ 4 nhưng anh ta lờ đi, cứ như đã qua rồi...

Hôm thi lại lần thứ 3 này anh ta đã nhìn thấy thầy B… dạy và chủ nhiệm lớp anh ta năm thứ 4 (mà tới gần đây qua wikipedia anh ta mới biết đó chính là cựu bộ trưởng Tạ Quang Bửu) mặt đỏ gay đang quát nhau với vị bí thư này ngay cửa phòng mà anh ta đến thi. Chắc là do tình hình của anh ta ở trường lúc đó quá căng thẳng nên Thủ tướng Phạm Văn Đồng mới quyết định cho anh ta biết về lá thư viết riêng cho anh ta (như đã kể ở phần trước) và điều cựu bộ trưởng về dạy và chủ nhiệm nhóm chuyên sâu (khoảng 10 người) của anh ta năm thứ 4 ? Thấy anh ta tới, thầy giáo chủ nhiệm không quát nhau nữa, đi ra xoa đầu anh ta và nói với anh ta “… em cứ yên tâm vào thi nhé”. Vào thi, ngoài vị bí thư này còn có 1 thầy giáo khác dạy trong môn này cùng hỏi. Sau một hồi 2 thầy thay phiên nhau hỏi, anh ta đều trả lời trôi chẩy cả. Thầy giáo cùng hỏi thi nói …em qua rồi, sổ điểm đâu đưa cho thầy ghi điểm. Anh ta liền đưa cuốn sổ điểm cho thầy thì bất ngờ vị bí thư này giằng ngay lại nhưng không nói gì cả. Một lúc thầy giáo cùng hỏi thi nói lại lần nữa là em đã qua, rồi đi ra ngoài. Đến lúc đó vị bí thư mới hỏi thêm anh ta một vài câu nhưng anh ta không trả lời câu nào cả. Thấy vậy vị này nói …tôi hỏi em một câu nữa nếu em không trả lời được tôi sẽ đánh em trượt. Và rồi anh ta vẫn không trả lời câu hỏi cuối cùng của vị này. Sau khi nhận lại sổ điểm ra ngoài gặp một vài bạn cùng lớp có hỏi anh ta thì anh ta trả lời … nếu không được 7 điểm thì tao sẽ xin đôi tai của nó. Quả đúng là khi bị dồn vào bước đường cùng thì tính cách của cách Chính Ấn (hiền hòa, nhu mì,…) thường ngày đã biến mất, thay vào đó là tính cách của cách Sát - Kình dương sẽ lộ ra tức khắc là cách “Tướng soái - ...không ngán gì đời” (như anh ta đã bộc lộ với tên đầu gấu ở Thuận Châu - đã kể ở phần trước). Bởi vì lúc đó anh ta khẳng định vị bí thư này muốn đánh anh ta trượt mà đã trượt thì anh ta sẽ bị đúp, năm sau hắn sẽ lại cho anh ta trượt để đúp lần nữa, đúp lần 2 sẽ bị đuổi ra khỏi trường.

Đúng ra với câu nói “Có Văn Hóa” này thì anh ta đã bị đuổi ra khỏi trường đại học ngay tức khắc vì lý do đạo đức mà không cần tới học vấn rồi. Nhưng rất lạ với anh ta lúc đó là chả bị kỷ luật hay bị nhắc nhở gì cả mà toàn bộ giáo viên của khoa còn họp vài lần về điểm của anh ta nhưng vị bí thư này nhất quyết vẫn không cho anh ta qua… Và đây chính là lý do thầy giáo hỏi thi hôm đó đã gặp và mắng anh ta là tại sao không nói cho mọi người biết là thầy đã cho em qua môn này... Chưa hết, còn một chuyện giật gân hơn thế nữa là một thầy giáo cùng khoa anh ta đã nói với anh ta “Giết được thì giết chết con mẹ nó đi để nó sống làm gì ?”. Thế là tên đầu gấu Thuận Châu chết đã lan về trường và khoa của anh ta rồi có khiếp không ?

Mấy năm sau, đến khi anh ta chuẩn bị đi Tiệp Khắc (1988) mới vào làm hồ sơ lý lịch để trường cấp bằng đại học (do có người nhắn anh ta vào vì chính anh ta không hề quan tâm tới điều này) thì chính mắt anh ta mới nhìn thấy trưởng phòng giáo vụ khoa ghi 7 điểm vào môn của vị bí thư Đảng ủy này mà không cần hỏi ý kiến của vị đó bí thư Đảng ủy đó. Tất nhiên đến bây giờ thì anh ta hiểu trong hồ sơ này đã có bản sao bức thư của Thủ tướng Phạm Văn Đồng (ở trong hồ sơ quân đội gửi về đây) và hiểu vì sao vị trưởng phòng giáo vụ này nhận anh ta làm anh em kết nghĩa chỉ với lý do có cùng họ với nhau. Nhưng cái quan trọng hơn chắc là phải có bằng trước khi Thủ Tướng cử người đến mời anh ta ra giúp Thủ Tướng "Cải Tổ Nền Kinh Tế Chết Đói Này".

Chưa hết, trước khi được đi Tiệp Khắc anh ta đã đến trường để nhận bằng tốt nghiệp thì một điều bất ngờ lại xẩy ra. Không biết vì sao sau khi xem xong thẻ Sinh Viên của anh ta, người có tránh nhiệm trao bằng tốt nghiệp cho anh ta đã nói với anh ta …chờ một chút vì có một người muốn gặp anh ta. Một lúc sau quay lại thì người muốn gặp anh ta đã hỏi anh ta rằng …anh có biết người có tên là S (người cùng học phổ thông với anh ta) hay không? Anh ta nghĩ sao lại có chuyện vớ vẩn này… nhưng rồi anh ta vẫn vui vẻ trả lời. Sau khi nghe xong người này mới cho anh ta biết rằng cách đó gần 1 tháng có 1 tên mang chứnh minh thư nhân dân tên của anh ta vào để nhận bằng tốt nghiệp nhưng thấy đề năm sinh là 1958 chứ không phải là 1957 như trong hồ sơ tốt nghiệp đã ghi. Thêm nữa là sau khi hỏi có biết anh S hay không thì người này không nói gì cả. Chính vì vậy mà tên này đã bị giữ lại để gọi trưởng phòng giáo vụ của khoa anh ta tới kiểm tra. Trưởng phòng giáo vụ tới đã khẳng định đây không phải là sinh viên của khoa. Thấy vậy nhiều sinh viên tò mò đang đứng đó liền nhẩy vào đánh tên này,… hắn đành phải rút giấy chứng nhận được giao nhiệm vụ thi hành mệnh lệnh có chữ ký của chính tên Quỷ Satan này ra trao cho trưởng phòng giáo vụ… và rồi công an được gọi tới để đưa tên này đi.

Đến bây giờ anh ta vẫn không hiểu sao Thủ tướng Phạm Văn Đồng vẫn phải bất lực trước những hành động chó má liên tục của tên Quỷ Satan này đối với anh ta như vậy? Phải chăng chức vụ và uy tín của Thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng như của Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã đúng như mọi người nói lúc đó là “Có Tiếng nhưng Không Có Miếng”? Bằng chứng là Đại tướng đã được “Thăng Chức” làm tới chức “Trưởng Ban Sinh Đẻ Có Kế Hoạch”. Bản chất của hiện tượng này gần đây anh ta mới hiểu rõ đó là đặc thù của ngành an ninh mà tên Quỷ Satan này đã lợi dụng triệt để nhằm hãm hại anh ta mà thôi.

Còn một dấu ấn quan trọng trong đời sinh viên của anh ta nữa, nếu không kể ra thì thật đáng tiếc. Đó là chuyện xẩy ra bắt đầu vào năm thứ nhất khi anh ta vẫn còn ở nội trú trong ký túc xá của trường. Năm đó có một sinh viên khoa Sinh Vật cũng ở trong ký túc xá đã bị chết và mọi người kết luận anh ta chết do cảm lạnh, với lý do vì đêm trước đi chơi khuya về đã tắm. Nhưng không biết vì sao buổi sáng đi đánh răng, rửa mặt về, tiện đi qua phòng của vị sinh viên chết này anh ta liền bước tới trước cửa phòng này và nói … “Cảm lạnh cái gì…chết là do ở phòng thí nghiệm đấy”. Rồi 2 năm sau, mỗi năm đều có 1 vị sinh viên khoa này chết nhưng anh ta không còn ở trong nội trú nữa nên không hề biết. Tới năm thứ 4, tình cờ một hôm anh ta cùng cả nhóm đang làm việc trong phòng thí nghiệm thì thấy ở văn phòng của nhà trường (nằm ở ngôi nhà đối diện trước cửa sổ của nhóm anh ta) người ta mang đến 1 rồi 2… và rồi tới hàng chục vòng hoa đặt ở các bậc cửa sổ và thành ngoài hành lang. Anh ta liền hỏi… ai chết đó? Thì được biết đó là 1 sinh viên khoa Sinh Vật. Anh ta tỏ ra rất ngạc nhiên và hỏi… sao lại khoa Sinh Vật? Thì được mọi người cho biết mỗi năm đều có 1 sinh viên của khoa này chết. Anh ta lồng lộn, đi đi, lại lại trong phòng như trong phòng không có ai cả rồi lẩm bẩm nói một mình nhiều lần … sao, sao lại chỉ có khoa Sinh Vật mà không thấy ở các khoa khác? Rõ ràng cái chết này do chính phòng thí nghiệm của khoa này gây ra, ….sao đến bây giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân cơ chứ? Mọi người, nhất là các thầy giáo đã chăm chú nhìn anh ta với một sự tò mò, rồi một thầy giáo được cử đi với mục đích mời vị trưởng khoa Sinh Vật đến để nghe anh ta… lẩm bẩm. Sau khi ngồi nghe anh ta lẩm bẩm một lúc thì vị trưởng khoa Sinh Vật này có hỏi anh ta …vì sao em dám khẳng định như vậy? Anh ta không trả lời lại mà nhìn vị này như nhìn một tên mật vụ, vì câu hỏi này chả khác nào câu hỏi của bọn mật vụ…

(Còn tiếp)