Tên đăng nhập:
Bạn đã có tài khoản chưa?
Quên mật khẩu?
  • Đăng nhập / Ghi danh

    Trang 27/43 đầuđầu ... 17252627282937 ... cuốicuối
    kết quả từ 261 tới 270 trên 424
      1. #261
        Tham gia ngày
        Jan 2011
        Bài gửi
        128
        Cảm ơn
        2
        Được cảm ơn: 54 lần
        trong 34 bài viết

        Default

        Ngập ngừng - thơ Hồ Dzếnh


        Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
        Để lòng buồn tôi dạo khắp quanh sân.
        Ngó trên tay, tàn thuốc cháy lụi dần...
        Tôi nói khẽ: gớm, sao mà nhớ thế!

        Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé.
        Em tôi ơi, Tình có nghĩa gì đâu,
        Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu ?
        Thuở ân ái mong manh như nắng lụa,
        Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa,
        Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi,
        Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!

        Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
        Tôi sẽ trách -- cố nhiên -- nhưng rất nhẹ;
        Nếu trót đi, em hãy gắng quay về,
        Tình mất vui lúc đã vẹn câu thề
        Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở.
        Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ,
        Cho nghìn sau... lơ lửng... với nghìn xưa..
        Mộng dưới hoa!

      2. Có 2 Hội viên đã cảm ơn đến "dinhman_kt" về bài viết có ích này:

        Ducminh (14-05-12),vanhoai (14-05-12)

      3. #262
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default

        Ai cho em một bờ vai

        Ai cho em một bờ vai em dựa?
        Để mỗi trưa nhìn mây trắng mênh mông.
        Và giữa khoảng không gian bao la ấy
        Em thấy mình nhẹ bềnh bồng trôi.

        Ai cho em một bờ vai em dựa?
        Để ngắm nhìn chiếc lá cuối mùa đi lạc bên sông
        Bỗng nghiêng cánh gió rơi đầy thơ mộng
        Hững hờ xuôi dòng trôi về bến lạ
        Nhưng lòng êm ả tựa mặt hồ thu.

        Ai cho em một bờ vai em dựa?
        Để đêm tàn đừng lạnh buốt mưa dông
        Để gió đừng giật từng cơn qua khung cửa
        Dẫu ngoài kia mưa trắng xóa khung trời
        Từng giọt cô đơn rơi trên thềm nhà lặng lẽ
        Em vẫn hát khúc tình ca "Thềm nhà có hoa"
        Và em thấy bình yên trong cả những ngày mây xám.

        Ai cho em một bờ vai em dựa?
        Để em chứa những nồng nàn trong phiến lá
        Để yêu thương còn tìm đường về chốn cũ
        Ru ngủ em bằng bao cung bổng, cung trầm
        Ôi cái cung trầm làm em say... bay đâu đó
        Trên dàn đồng ca của mùa đến muộn.

        Ai cho em một bờ vai em dựa?
        Để khúc giao mùa trong tim không còn rưng rứt
        Miền ký ức thôi đốt cháy những ngây ngô
        Trượt nhẹ qua bờ vai hòa cùng quá khứ
        Để em thả rơi vào không gian một nỗi nhớ
        Khi tia nắng cuối cùng còn ửng đỏ bàn tay.

        Ai cho em một bờ vai em dựa?
        Để em đưa nỗi buồn tan chảy vào hư không.
        Để lau khô những dòng lệ nóng
        Dẫu khi nghe tiếng mưa não nề vọng lại
        Cõi lòng em chẳng thấy tái tê.

        Ai cho em một bờ vai em dựa?
        Để những ngày xưa nhọc nhằn, vất vả qua đi
        Để những khi hoàng hôn đến muộn
        Không làm dậy sóng nơi cõi lòng em
        Để nỗi buồn len qua kẽ bàn tay
        Rơi vào hư không vĩnh hằng bay mất.

        Minh Nguyệt

        [IMG]http://d.f8.photo.zdn.vn/upload/original/2012/05/14/22/38/1337009923997621520_574_0.jpg[/IMG]
        thay đổi nội dung bởi: 1268, 14-05-12 lúc 23:07
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      4. #263
        Tham gia ngày
        Mar 2012
        Bài gửi
        56
        Cảm ơn
        44
        Được cảm ơn: 25 lần
        trong 11 bài viết

        Default

        Tặng bà con thơ chế nhá

        Nguyên bản :

        Nếu biết ngày mai em lấy chồng

        Ba năm thề hẹn củng bằng không

        Tập thư ngày trước xin gửi lại

        Để kẻ sang ngang khỏi bận lòng

        Nỗi Đau Của Chàng



        Nếu biết rằng em đã lấy chồng

        Trời ơi người ấy có buồn không?

        Có thầm nghỉ tới loài hoa vở

        Tựa trái tim phai tựa máu hồng.



        * * *



        1) Phản ứng bình thừơng:



        Nếu biết rằng em đã lấy chồng

        Anh về lấy vợ thế là xong

        Vợ anh không đẹp bằng em lắm

        Nhưng cũng làm anh đỡ chạnh lòng.



        * * *



        2) Phản ứng Classic :



        Nếu biết rằng em đã lấy chồng

        Anh về bắt vịt nhổ sạch lông

        Tiết canh làm được vài ba dĩa

        Mượn rượu cho nguôi vết thương lòng



        * * *



        3) Phản ứng tuyệt vọng:



        Nếu biết rằng em đã lấy chồng

        Anh về tự tử thế là xong

        Mộ anh cỏ dại vàng xơ xác

        Khi viếng thăm em hiểu nỗi lòng



        * * *





        4) Phản ứng High-tech :



        Nếu biết rằng em đã lấy chồng

        Dại gì mà nghĩ thế là xong

        E-mail cứ viết, phone cứ gọi

        Cũng có ngày em li dị chồng



        * * *



        5) Hẹn thế hệ sau:



        Nếu biết rằng em đã lấy chồng

        Anh về cưới vợ kiếm thằng con

        Mai này khi con trai anh lớn

        Xúi lấy con em, rửa hận lòng
        Chào mừng bạn đến với huyền không lý số

      5. #264
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default

        ☂☂ ...Tuổi thơ là những cánh diều ...Tuổi thơ là biết bao điều ngây ngô...

        Tuổi thơ là lúc nghịch ô
        Tuổi thơ là lúc dán, tô, vẽ vời
        Tuổi thơ chạy nhảy chơi bời
        Tuổi thơ trong sáng... nhìn trời, tắm mưa
        Tuổi thơ ngồi võng đong đưa
        Tuổi thơ đầm ấm bữa trưa gia đình
        Tuổi thơ nghịch nến phỏng mình
        Tuổi thơ nhớ mãi hất hình, bắn bi
        Tuổi thơ gây gỗ tí ti
        Tuổi thơ cả đám cùng đi đá gà
        Tuổi thơ trôm ổi, trộm cà
        Tuổi thơ chán nhất ở nhà ngồi không
        Tuổi thơ chân đất long nhong
        Tuổi thơ ngồi phá pê tông, đập tường
        Tuổi thơ lì lợm, ngoan cường
        Tuổi thơ đá bóng trên đường cùng nhau
        Tuổi thơ gõ chén, đập thau
        Tuôi thơ học chẳng mong mau về nhà
        Tuổi thơ không biết đập gà
        Tuổi thơ không biết đàn bà là chi ^^
        Tuổi thơ chẳng có ngờ nghi
        Tuổi thơ là tuổi thiếu nhi ấy mà
        Tuôi thơ xin nhớ đến già
        Tuổi thơ giờ chỉ còn là trong mơ!
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      6. #265
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default

        Hồ Xuân Hương

        Trưa hè hây hẩy gió nồm đông
        Thiếu nữ nằm chơi quá giấc nồng
        Lược trúc biếng cài trên mái tóc
        Yếm đào trễ xuống dưới nương long
        Đôi gò bồng đảo sương còn ngậm
        Một lạch đào nguyên suối chửa thông
        Quân tử dùng dằng đi chẳng dứt
        Đi thì cũng dở, ở không xong.
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      7. #266
        Tham gia ngày
        Dec 2010
        Bài gửi
        847
        Cảm ơn
        752
        Được cảm ơn: 627 lần
        trong 350 bài viết

        Default

        Trên bờ biển lạ
        Posted by ovv on 22/04/2012


        Cho hương hồn đứa bé tôi đã gặp trên bờ biển ở Trung Đảo trại tị nạn Pulau Tanga – Mã Lai,
        tháng 5 năm 1979…
        Thiên-Thu


        Buổi sáng đầu tiên, trên bờ biển lạ,
        Tôi một mình nức nở, thật bơ vơ,
        Đi trên cát, đi từng bước thẫn thờ,
        Việt Nam ơi! Đất nước tôi bên đó!

        Quê hương tôi, bên kia bờ biển lạ,
        Tôi một mình, bỏ tất cả, quay lưng,
        Tôi ra đi, đôi chân bước ngập ngừng,
        Thật đau khổ, biết trọn đời vĩnh biệt!

        Một lần đi, để quên dần oan nghiệt,
        Để tìm về chân, thiện, mỹ bẩm sinh,
        Để tìm đến một vùng đất thanh bình,
        Để giữ lại đúng mẫu người thành thật.

        Tàu Thái cướp, Đức cứu trên biển lạ,
        Nước trong xanh xóa bỏ vết bùn nhơ,
        Chân dẫm lên bãi cát vắng đợi chờ,
        Tôi bắt đầu… đời thuyền nhân tị nạn!

        ***

        Nước mắt tuôn rơi, trên bờ biển lạ,
        Ánh mắt lạc thần, đứa bé nhìn tôi,
        Tôi nhìn em, tim thắt lại từng hồi,
        Bé nhào tới, ghì tôi trong tay nhỏ!

        Tiếng bé khóc, cười vui theo sóng vỗ,
        Tôi đứng im, chẳng biết phải làm gì,
        Đôi mắt bé nhìn tôi, môi mấp máy,
        Bé nói gì? Chẳng đoán được nửa câu!

        Tôi vuốt tóc bé, bẩn quá, đầy gầu,
        Hẳn lâu lắm, chưa có lần tắm gội,
        Mùi mồ hôi bay theo gió biển thổi,
        Còn biết nói gì, ngoài mặc lệ rơi!

        Bé thơ ơi! Em từ đâu giạt tới?
        Tại làm sao, em chẳng nói nên lời?
        Tại làm sao, em bám chặt lấy tôi?
        Tại làm sao miệng em cười, mắt khóc?

        Tôi dìu bé, ngồi xuống bờ biển lạ,
        Nắm bàn tay bẩn thỉu, chỉ còn da,
        Vuốt đôi má, xóa đi dòng lệ nhòa,
        Để tôi khóc, thay cho bao khốn khổ!

        Ngồi gần bên nhau, trên bờ biển lạ,
        Nắm tay bé, nhìn biển mút trời xa…
        Chính nơi đó, ngoài khơi tàu đã vỡ,
        Gia đình bé chìm trong đêm bão tố!

        Bé may mắn cùng vài người sống sót,
        Lạc vào đảo nhỏ rồi chuyển sang đây,
        Ngày qua đi, lang thang trên bãi này,
        Bé ôm lấy những người… đeo kính cận.

        Tôi nghe tiếng: “Cô ơi! Cô đừng đẩy,
        Cho thằng bé ôm một chút rồi thôi,
        Chị của nó, giống cô, đã chết rồi…
        Nó đi tìm mỗi ngày trên biển vắng!”

        ***

        Được định cư, xa rời vùng biển lạ,
        Xa đứa bé bão dìm chết cả nhà…
        Giữa biển xa, không còn ai thân nữa,
        Đứa bé ấy… cuối cùng theo sóng vỗ!

        Suốt ba mươi năm, xa vùng biển lạ,
        Tôi vẫn nghe sóng giận dữ vọng về,
        Mặc sóng gào, đứa bé vẫn bước đi,
        Về phía tôi, vươn đôi tay choàng lấy!

        Đối với tôi, đôi mắt khờ dại ấy…
        Là Chứng Nhân Lịch Sử của đời này,
        Bé chết rồi, trôi theo sóng cuồng say,
        Bên cạnh bé, còn bao nhiêu người nữa?

        Chết ngoài khơi, hay trong lòng biển lạ,
        Chết trong rừng, hay hoang đảo xa xôi,
        Chết bỏ xác, trên bãi vắng không người,
        Không ma chay, mộ bia, không ai biết…!

        Họ đã chết, chết tức tưởi, chấm hết???
        Không! Họ mãi là nhân chứng vô danh,
        Mang hy vọng theo tàu vượt biển xanh,
        Tìm TỰ DO… tàu chìm vào cõi chết…!

        Dòng máu họ tẩm từng trang sử Việt,
        Cuộc đổi đời, oan nghiệt, khó mà quên,
        Chứng Nhân Lịch Sử, tuy chẳng có tên,
        Người sống sót, hỏi làm sao quay mặt?!

        Oan hồn họ như khói hương phảng phất,
        Trước bàn thờ TỔ QUỐC, nhớ hay quên,
        Quê hương ấy, trước hiểm họa đắm chìm,
        Phải làm gì? Người Việt Nam phải biết…

        Thiên-Thu
        Canada, 16-08-2009
        Nguồn: Sáng Tạo
        Thân chào
        Hoa Mai

      8. #267
        Tham gia ngày
        Jun 2009
        Bài gửi
        700
        Cảm ơn
        521
        Được cảm ơn: 1,133 lần
        trong 407 bài viết

        Default

        Cao Đồng Khánh, khi đến Mỹ đổi tên thành Cao Đông Khánh, một con người kỳ quái với nhiều nghi kỵ trong cuộc sống đã lỡ có quá nhiều niềm tin. Cao Đông Khánh là một người bạn rất thân của tôi trong nhiều chục năm trời, những trở ngại trong cuộc đời từ một người sinh viên trường đại học UC Berkeley, một đại học khá có tên tuổi ở California Hoa Kỳ, là con của một tỷ phú giàu hàng thứ 7 Việt Nam thời đó, Cao Đông Khánh nhờ đó mà có một khoảng đời sinh viên sung túc, và cũng ở điều đó anh đã có quá nhiều đàn bà vây quanh, rồi anh có con với một sinh viên da trắng gố Thụy Sĩ; trước năm 1975 anh về lại Việt Nam là trở thành giám đốc của Phú Thọ Công Ty, rồi biến cố 75 đưa anh vào tù. Phú Thọ công ty "được" chính quyền mới tiếp quản và xung vào công quỷ, chẳng may họ chưa biết làm việc nên những lô hàng thực phẩm của Phú Thọ công ty lên meo mốc, lúc đó đại diện chính quyền mới yêu cầu cha của Cao Đồng Khánh là ông Cao Đồng Hưng hướng dẫn cách bảo quản, ông Hưng đã khôn ngoan nói rằng: con tôi du học từ Mỹ về mới nắm biết kỷ thuật, nhưng nó đang bị các ông cầm tù! Cũng nhờ lời nói đó mà Cao Đồng Khánh được tiếp đoán niềm nở từ trong tù ra ngoài, và Cao Đồng Khánh đã hân hoan trình bày tất cả những kỷ thuật bảo quản thực phẩm cho chính quyền, nên ngay sau đó họ lại đưa anh vô tù tiếp!

        Câu chuyện Cao Đồng Khánh còn dài, cảm động nhất là trước ngày đám cưới làn đầu của tôi, anh đã rủ tôi đi club uống beer và yêu cầu để anh lo chuyện rượu cho buổi tiệc, hôm đó Cao Đồng Khánh tự nhiên tỏ bày nhiều tâm sự, bậc khóc và nói rằng anh đã có 6 vợ mà chưa bao giờ đám cưới! Ngày đám cưới của tôi, anh lên bục ngâm thơ của Nguyên Sa, Du Tử Lê và thơ của chính anh. Anh đột ngột ra đi cuối năm 2000, lúc đó tôi đã rời Houston và không nhận được tin để đến viếng lần cuối, 12 năm trôi qua, vậy mà tôi cử tưởng anh vẫn còn đâu đó trong cuộc đời này. Nay, để tưởng nhớ người bạn cũng là người anh, với rất nhiều góc tối cuộc đời riêng, xin lần lượt gởi đến diễn đàn những giòng thơ của Cao Đông Khánh.

        Tháng 13

        (tặng Trần thị Sa)
        em đến. Đúng ngọ. Phi trường chưa hết lạnh
        dưới dáng cờ hư ảo ngó mênh mông
        miếng đất không quen. Gặp người chưa biết
        lỡ gặp nhau. Tình cờ. Không hiểu ra sao?

        ngồi xuống với nhau. Em . Ngồi chung hình nhật nguyệt
        gia vị tình yêu. Chút đỉnh . Gói trong lòng
        mấy kẻ có tiền kiếp. Một lần . Tề tựu
        một lúc. Một đời. Lầy đó làm vui

        đêm thấm thoát trong ngôi nhà cảnh thạnh
        chan chứa từ chương sử ký dân gian
        khuya khoắt. Lúc đó . Có người tơ tưởng
        những bài thơ khởi đầu truy lục tình yêu

        người đó. Sống. Chết. Thiết tha từng chút
        những kiếp ân tình ôm ấp làm tin
        sáng trong thị tứ. Chiều ngoài hải đảo
        Tối làm con chó sói tru hú cuộc đời ma quỷ ám lương tri

        người đó. Nói chuyện với người đó. Nói với người có mặt
        đêm sợ tàn đêm ngồi đứng không yên
        em cảm giác thật gần. Gần . Như khiếp đảm
        cảm tưởng ở xa. Xa. Lạnh lẽo hơi người

        em nhỏ nhẹ làm vui từng chi tiết
        mỗi sắc rau xanh một tín ngưỡng linh đình
        mỗi tiếng nói. Mỗi miếng ăn. Mỗi hơi thở mỏng
        có linh hồn con mắt ở bên trong

        con mắt có chân trời phía trước
        những chân trời con mắt tiếp theo
        em tóc ngắn môi đường da mật
        có chân trời con mắt kế bên anh

        rồng rắn cho vui. Tươi đào. Yếu liễu
        tự đó mơ hồ. Dễ vỡ như là thủy tinh
        dẫu có thiên cổ có long trời lở đất
        bản chức ngồi đây. Em. Hãy bình tâm

        em. Sự thật. Gần trong hơi thở
        cửa biển mở ra mây nước hư truyền
        mặt trời chảy ngọc để cho em hóa bướm
        cây cối hồi xuân mưa nắng múa giang hồ

        ở cuối giòng sông. Một bình nguyên bát ngát
        thành phố dựng lên cho bớt đồng bằng
        ra ngoài hạn định. Đầu sóng. Ngọn gió
        xuống đáy trần gian uống rượu vô cùng

        em. Dạ lý trầm hương. Tóc ngắn
        nguyệt ngoài khuya . Dương lịch. Gió phong phanh
        mồi lửa mang đi. Gói thuốc để lại
        trong cái gạt tàn tro bụi mê man

        em hẹn. Một tháng. Có lẽ mùa băng rã
        rừng núi căm căm. Nứt. Đổ. Kinh hoàng
        một tháng nữa. Một tháng. Trời đất động
        hồn vía nào không khỏi kinh tâm

        một tháng . Em . Một tháng nữa . Mùa hoa chưa chắc
        mùa con gái đàn bà rễ má ra riêng
        thế cây cỏ có giữ nguyên hình nhựa chảy
        thiên địa hao mòn lý lục có sao không?

        một tháng. Quyết liệt. Trời cao hay thấp
        trên gò má. Anh hôn. Nắng có nồng nàn
        rú nẩy tược. Rừng đâm chồi. Lá cây xẻ nụ
        thiên hạ có còn âm lạnh phía chân mây

        một tháng nữa em đặt tên tình ái
        từng thước cây trên ngàn thước núi non
        một tháng trọn vẹn chu kỳ kinh nguyệt
        một tháng. Ở ngoài 12 tháng niêm phong

        Cao Đông Khánh
        Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.

        Albert Einstein

      9. #268
        Tham gia ngày
        Jun 2009
        Bài gửi
        700
        Cảm ơn
        521
        Được cảm ơn: 1,133 lần
        trong 407 bài viết

        Default

        Saigon rồng bay phượng múa
        thơ Cao Đồng Khánh

        Sàigòn Chợ Lớn mưa như chớp
        nát cả trùng dương một khắc thôi
        chim én bay ngang về Xóm Chiếu
        nước ròng ngọt át giọng hàng rong
        hỡi ơi con bạn hàng xuôi ngược
        trái cây quốc cấm dấu trong lòng
        hỏi thăm cho biết đường ra biển
        nước lớn khi nào tới cửa sông

        Sàigòn Khánh Hội gió trai lơ
        khi ấy còn tơ gái núi về
        đào kép cải lương say tứ chiến
        Ngã Tư Quốc Tế đứng xàng xê
        gánh nước nặng hơn vác thánh giá
        má đỏ hình như rượu mới nồng
        em nhớ giăng mùng khi xế bóng
        kéo đời đưa võng suốt hôn mê
        Chương Dương sánh ánh trăng vàng võ
        rọi thấu vào trong dạ não nùng
        con cá lội qua Cầu Ông Lãnh
        như chiếc ghe bầu khẩm héo hon
        nước chia mấy ngả sao không thấy
        mấy ngả phong trào thuở thiếu niên
        Sài Gòn Gia Định em vô trước
        qua ngõ Cầu Bông mới tủi thân
        chiếc xe đò cũ hơn chùa miễu
        chở hết vàng son tới ủ ê
        đêm đêm rực tiếng côn trùng dậy
        trống trải hồn ta đến thấu trời
        xa lộ phía bên gà gáy tối
        về lối Hàng Xanh có tiếng cười
        anh lén ghé qua nhà kẽo kẹt
        thấy tiếng cười trong một giâ'c mê

        Sài Gòn Phú Nhuận nhớ không nổi
        có ngã nào qua Khám Chí Hoà
        hỏi thăm quên mất tên thằng bạn
        như lá trên rừng đang chuyển mưa
        trận mây đồng phục nặng như thép
        ửng chút đời xưa rạng chỗ ngồi
        những người cách mặt gần như nhớ
        những mặt trời xây xẩm trở về
        Sài Gòn Chợ Lớn nhớ không tới
        con gái Bàn Cờ qua Thủ Thiêm
        chiếc phà chở hết tên thành phố
        mỗi ngã tư trời đất mỗi nơi
        nhớ thương cũng mỏi cánh cao vút
        đáp xuống Cầu Ba Cẳng xả hơi
        mọc thêm một cánh chân thời thế
        con thú về Lục Tỉnh mất tiêu
        nửa đêm em đổ mồ hôi trộm
        như nụ cười che chở thịt da

        Sài Gòn bước cho rõ tiếng guốc
        nắng vàng vàng trên đá nứt mê tơi
        như một mùa hoa nở cấp tốc
        đưa đường tại hạ ghé qua chơi
        hỏi thăm con bạn thời sinh tử
        đã lánh mình qua miệt Chánh Hưng
        cầu Chữ Y yêu kiều ba ngã
        có ngã lui về đế dưỡng quân
        nồi lẩu lươn chua đêm nuốt khói
        ta với mình nhứt dạ đế vương

        Sài Gòn Chợ Lớn dưới mặt đất
        ngõ hẽm đời sau rối địa hình
        tiếng nói cất lên, ngoài tiếng nói
        của đàn ông nói chuyện với rồng
        tiếng hát cất lên, ngoài tiếng hát
        để về khuya phượng múa chung quanh
        thay đổi nội dung bởi: vân từ, 17-06-12 lúc 08:45
        Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.

        Albert Einstein

      10. #269
        Tham gia ngày
        Jun 2009
        Bài gửi
        700
        Cảm ơn
        521
        Được cảm ơn: 1,133 lần
        trong 407 bài viết

        Default

        Cảnh Ngộ
        Thơ Cao Đồng Khánh

        mời em xuống biển nằm cong
        lên non nằm sấp vô sông nằm dài
        để mai ai hiện hồn về
        gió xô nghiêng mặt nước bề bộn mây
        để mai em mốt vào đây
        cây mưa xuống thấp nước đầy giác quan
        bữa kia mai mốt điêu tàn
        lưỡi dao lòng súng liên hoan phất cờ
        chật trong tư thế em ngồi
        Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.

        Albert Einstein

      11. Danh sách Hội Viên đã cảm ơn "vân từ" về bài viết có ích này:

        Ducminh (17-06-12)

      12. #270
        Tham gia ngày
        Jun 2009
        Bài gửi
        700
        Cảm ơn
        521
        Được cảm ơn: 1,133 lần
        trong 407 bài viết

        Default

        thơ, như một vinh dự lầm than của kiếp người

        Bùi Vĩnh Phúc nói về thơ của Tô Thùy Yên

        Biểu dương - hãy biểu dương cùng tận
        Vinh dự lầm than của kiếp người
        Hy hữu một lần trên trái đất
        Và rồi tất cả sẽ nguôi ngoai.

        (Tô Thùy Yên)


        Tô Thùy Yên là một giọng thơ đặc thù, có một, và vô cùng u hiển của nền thi ca Việt Nam trong dòng văn học miền Nam kể từ Sáng Tạo.

        Từ cuối thập niên năm mươi cho đến thời điểm bị cắt đứt 1975, dòng thi ca miền Nam Việt Nam không phải là không thấy nổi bật lên những khuôn mặt khôi ngô của thơ, những tiếng nói mới lạ của tình cảm, của cảm xúc, của trí tuệ; không phải là nó không thấy rạo rực lên trong chính thân xác và tâm hồn mình cái thiết tha và sự sống của thời đại. Mà không phải chỉ ở Việt Nam, nơi các luồng ý thức hệ trái chiều đã dùng làm địa bàn để thử nghiệm những con toán suy tư của mình, nơi những con sóng của các triều nước lý trí, dâng lên từ phương Tây và từ châu Mỹ, thỉnh thoảng hắt lên trên mặt đất này những lượng nước cuối mùa từ cái dòng trào của nó, con người nói chung, ở Việt Nam cũng như ở khắp nơi trên thế giới, nơi ánh sáng của văn minh nhân loại vẫn còn có cơ hội soi rọi đến, trong những thập niên 50, 60 và 70, đều đã tìm thấy cho mình một hơi thở mới, một tiếng nói mới, một cái nhìn mới về đời sống. Hơi thở ấy đẩy người ta đi vào cuộc sống mỗi ngày với một thái độ dấn thân và tha thiết hơn. Cái nhìn ấy đem vào nhãn giới con người những gì đã trượt ra khỏi tầm nhìn của nó ở những thế hệ trước, vì lý do này hay lý do khác. Và tiếng nói mới mà con người tìm được trong thời đại này đã giúp cho nó tìm xuống những chiều sâu mới của chính tâm hồn mình, dẫn nó đi qua những bậc đá trắng và lạnh của ngôi đền thâm u, kỳ bí, có khi in đậm hình bóng rêu rong của kinh hoàng, khủng khiếp, nhưng cũng có khi ứ đầy và chói sáng ánh mặt trời khiết bạch. Ngôi đền này chính là trái tim con người. Trái tim ấy bóp và đập, bóp và đập, nhưng trong từng giây phút, qua chính những nhịp bóp và đập ấy, nó để nở vào đời sống muôn vàn đoá hoa bí nhiệm làm nên cuộc đời của mỗi con người. Và làm nên cuộc sống của nhân loại.

        Nhà thơ là người nhìn vào được trái tim của những đoá hoa bí nhiệm ấy.

        Thơ, chẳng phải chỉ là những cửa ngõ để nhìn vào trái tim, mà thường khi, nó chính là trái tim. Nó là ngôi đền thâm u kia. Và nó cũng chính là những đoá hoa bí nhiệm của đời sống.

        Tô Thùy Yên là một nhà thơ Việt Nam lớn lên trong cái bối cảnh tinh thần ấy của con người thế kỷ. Ông đã nhận chịu và đã kế thừa cái gia sản chung của nhân loại trong suy nghĩ và trong tiếng nói của mình. Nhưng trong tiến trình sống và phát triển, trong khi học hỏi và chia sẻ những kinh nghiệm chung của nhân loại, ông còn có được những kinh nghiệm riêng của chính mình. Những kinh nghiệm riêng này của Tô Thùy Yên là những kinh nghiệm của một con người nói riêng, mang cá tính độc nhất như bất cứ một con người nào trên thế gian; đồng thời, chúng còn là những kinh nghiệm của một nhà thơ, và của một nhà thơ Việt Nam, trong bối cảnh lịch sử Việt Nam lồng vào khung cảnh lịch sử của thế giới trong một giai đoạn nhất định của lịch sử con người. Bởi thế, những kinh nghiệm ấy trở nên hết sức đặc thù đến nỗi chúng gần như được chọn lựa để trao ban.

        Sự trao ban ấy thật là kinh khủng. Bởi lẽ, kẻ nhận chịu sự trao ban ấy sẽ phải sống những kinh nghiệm của hắn. Sống không, chưa đủ. Phải viết lên, phải nói ra, phải tàn rụng đi vì những đau khổ và phải tái sinh để tiếp tục sống những đau khổ ấy. Và chứng minh rằng đau khổ xác định và bừng hoá những giá trị con người.

        Tô Thùy Yên là kẻ được chọn. Cũng là kẻ được trao ban. Và như một con người Việt Nam, ông đã sống vượt lên và vượt qua, trong một nghĩa nào đó, những kinh nghiệm, những cảm xúc và những suy tư của con người thời đại nói chung. Những giọt nước của trí tuệ và cảm xúc, hắt lên phần đất Việt Nam, nơi những con sóng dâng lên từ Tây Phương và Âu Mỹ kia, ông có tiếp nhận. Ông trải nghiệm được cái sức sống và hơi mát trong sự tiếp nhận ấy. Nhưng cuộc đời của một con người Việt Nam, đặc biệt của một nhà thơ Việt Nam, như Tô Thùy Yên, đã đẩy ông chạm mặt với sự đau khổ và cô đơn ngay trong tình yêu, chạm mặt với chiến tranh, với cái chết, với cái bao la rờn rợn mang mang của vũ trụ đang đè lên kiếp sống mỏng manh, heo hắt, chỉ chợt loé tàn của kiếp người. Cái siêu hình ấy chụp bắt lấy nhà thơ và đẩy hắn trở về đối mặt với chính nó trong cõi con người. Ở đó, hắn lớn lên. Hắn trở thành lớn lao. Nhưng khốn khổ. Ta lớn lao và ta cô đơn.


        (còn tiếp)
        Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.

        Albert Einstein

      Trang 27/43 đầuđầu ... 17252627282937 ... cuốicuối

      Đề tài tương tự

      1. Khai Trương Huyền Không Lý Số
        By admin in forum Về chúng tôi
        Trả lời: 40
        Bài mới: 09-11-15, 01:21
      2. Mừng sinh nhật Huyền Không Lý Số
        By administrator in forum Thông báo
        Trả lời: 17
        Bài mới: 10-05-10, 13:44
      3. Kính nhờ hội viên Huyền Không lý số.
        By Quangminh in forum Nhờ xem Tử Bình
        Trả lời: 0
        Bài mới: 21-02-10, 17:52
      4. Phòng trò chuyện Huyền Không Lý Số
        By admin in forum Thông báo
        Trả lời: 8
        Bài mới: 08-01-10, 09:29
      5. Từ Khoá Huyền Không Lý Số
        By admin in forum Về chúng tôi
        Trả lời: 1
        Bài mới: 04-10-09, 14:00

      Tags for this Thread

      Quuyền Hạn Của Bạn

      • Bạn không thể gửi đề tài mới
      • Bạn không thể gửi trả lời
      • Bạn không thể gửi đính kèm
      • Bạn không thể sửa bài viết của mình
      •