Tên đăng nhập:
Bạn đã có tài khoản chưa?
Quên mật khẩu?
  • Đăng nhập / Ghi danh

    Trang 28/43 đầuđầu ... 18262728293038 ... cuốicuối
    kết quả từ 271 tới 280 trên 424
      1. #271
        Tham gia ngày
        Jun 2009
        Bài gửi
        700
        Cảm ơn
        521
        Được cảm ơn: 1,133 lần
        trong 407 bài viết

        Default

        Phong cách của Tô Thùy Yên qua ngôn ngữ và hình ảnh

        Để hiểu được thế giới thơ của Tô Thùy Yên, có lẽ trước hết ta phải nói về cái tính chất độc đáo và kỳ lạ, ẩn chứa sôi sục như chỉ muốn lớn lên, tràn ra, trào ra, thoát ra, nơi những hình ảnh và cảm xúc của Tô Thùy Yên. Đây là một thứ ngôn ngữ đầy chất u hiển. Nó sáng, nó cháy, nó lập lòe như lân tinh trong những đêm tối quỷ ma nào đó của trần gian, hay trong những mộ địa âm u nào đó nơi những vùng nước sâu, ngầm ngầm, thuỷ tận. Nó hô hấp và nó triển sinh trong cô đơn và đau khổ. Nó lập loè và thấp thoáng trong cõi siêu hình. Nó nghi ngút như những đợt khói mỏng manh bay dài suốt cõi thời gian trắng vô âm. Và nó hiển lộng giữa chúng ta, rạo rực, như một mùa hè. Mùa hè cọ xát điên kim loại.

        Tại sao lại có một thứ ngôn ngữ kỳ lạ đến như thế?

        Để trả lời cho câu hỏi này, ta phải nói qua một chút về đặc tính của ngôn ngữ con người. Ngôn ngữ của con người, trên căn bản, là một hệ thống ký hiệu được dùng với mục đích chính là để trao truyền và gởi đến nhau những lượng thông tin nào đó, giúp cho con người giao tiếp, tồn tại và phát triển. Theo Roman Jakobson, hai thao tác chính trong sự nói năng của con người là chọn lựa và kết hợp. Thao tác chọn lựa căn cứ trên một khả năng của ngôn ngữ: các đơn vị ngôn ngữ có thể được dùng thay thế cho nhau nhờ vào tính chất giống nhau hay tương đương, tương đồng của chúng. Còn thao tác kết hợp thì lại dựa trên một khả năng khác của ngôn ngữ con người: các yếu tố ngôn ngữ có thể đặt bên cạnh nhau nhờ vào mối quan hệt gần gũi hoặc giáp cận giữa chúng. Tùy vào những ngữ cảnh khác nhau, sự kết hợp sẽ trở nên biến hoá không ngừng để cho câu nói hay lời phát biểu được trở nên thích hợp với hoàn cảnh của lời nói và của những con người tham dự vào hoạt động nói năng.

        Để làm rõ tính chất của thao tác chọn lựa, ta có thể lấy ví dụ sau đây để phân tích. Trong câu nói bình thường “Tôi đi đây” thì từ đi có một loạt các yếu tố tương đương của nó như lên đường, vù, dọt, chuồn, chẩu, tếch, de, tẩu, thăng... Mỗi từ tương đương này mang trong nó một giá trị biểu cảm khác biệt. Mặc dù chúng chia sẻ với nhau một điểm chung là ý ra đi, những yếu tố này khác nhau ở những khiá cạnh như: trang trọng/không trang trọng, thân mật/không thân mật, nghịch ngợm/không nghịch ngợm, tiếng lóng/không phải tiếng lóng... Ta có thể thay thế được yếu tố này với yếu tố kia, nhưng, như một con người lớn lên trong một khung cảnh văn hóa nhất định, chúng ta sử dụng thao tác chọn lựa này một cách rất nhuần nhuyễn và gần như nó chỉ xuất hiện ở tầng tiềm thức hay hạ ý thức của ta. Khi nói năng bằng ngôn ngữ Việt Nam, chúng ta không phải chăm chăm lo lắng trong cách chọn lựa, sử dụng những từ, những yếu tố giống nhau trong những sinh hoạt bình thường. Ta lái chiếc xe ngôn ngữ một cách thoải mái mà không cần phải chăm chăm nắm lấy “ghi đông” (tay lái), không cần phải lúc nào cũng sẵn sàng bóp thắng, hoặc phải để ý đến bàn đạp, đến sự thăng bằng của chiếc xe.

        Trước khi ta chọn lựa để nói đi (hay nói vù, chuồn, thăng, dọt...), trong đầu ta nằm tản mạn và im lìm những con chữ, những con ý niệm tương cận, như ta vừa thử liệt kê ở trên. Nhưng khi ngôn ngữ đến lúc cần phải được nói ra, một từ thức dậy sẽ lôi cuốn theo nó một loạt những từ khác. Những con chữ, những con ý niệm bây giờ lăng xăng chạy nhảy, đòi được cất lên tiếng nói. Cái đầu, trung tâm ban phát lệnh lên đường của tư tưởng và chữ nghĩa, lúc ấy, sẽ làm nhiệm vụ chọn lựa. Rất nhanh và tích tắc. Như là sự chọn lựa không hề từng xảy ra.

        Nhưng ngoài công việc chọn lựa trên, ta còn phải thực hiện công việc kết hợp. Chính những hòan cảnh nói năng (ngữ cảnh) sẽ bắt ta làm công việc này. Thưa chuyện với các bậc trưởng thượng, phụ mẫu để xin phép ra đi, ta sẽ nói đại khái, “Thưa bác (thưa bố, thưa mẹ), mai con xin phép lên đường”. Chắc không ai lại nói, “Thưa bác, mai con xin phép thăng (chẩu, chuồn, dọt, tếch, tẩu, de, vù...)”. Cũng không ai nghiêm trang nói, “Thưa bác mai con xin phép lên đường (và xin được chú thích cẩn thận với bác là “lên đường” ở đây có nghĩa trang trọng, kính cẩn, không thân mật lắm mà cũng không thời đại, không nghịch ngợm, không slang không hip... Xin bác lưu ý là cách dùng chữ “lên đường” của cháu ở đây là cẩn thận và đúng trong vị trí của cháu để thưa chuyện với bác, vân vân và vân vân...)”. Tất cả mọi người tham dự vào những hoạt động nói năng, tùy theo ngữ cảnh (context), sẽ hiểu được ý tứ của nhau. Không ai lại phải làm cái công việc phân giải và chú thích lằng nhằng như thế.

        Hai người bạn già đầy chất nho phong chúc nhau lên đường bình an có thể nói, “Chúc bác thượng lộ bình an”. Dù thượng lộ có những yếu tố tương đương, ở những mức độ khác nhau của chúng, với vù, chẩu, de, thăng, tẩu, chuồn, dọt, tếch..., một nhà nho nghiêm cẩn, tiễn bạn, chẳng thể nào lại có thể nói, “Chúc bác de (hay vù, chẩu, thăng, chuồn, dọt, tếch...) bình an”. Chính sự kết hợp của các từ ngữ trong một câu văn làm cho ta hiểu được ngữ cảnh, cái không khí bao trùm nó. Và ngược lại, cái ngữ cảnh, cái không khí bao trùm hành động nói năng lại qui định sự chọn lựa và kết hợp các từ đứng bên nhau. Trong thí dụ ở đoạn trên, các từ thưa, bác, và con qui định sự chọn lựa và kết hợp của từ lên đường (một từ thích hợp trong ngữ cảnh) trong chuỗi ngữ lưu của câu nói này. Một người thạo ăn nói hay một độc giả thạo đọc văn có thể tiến lui thoải mái với kinh nghiệm giao tiếp và đọc sách của mình. Ngôn ngữ là một hệ thống dùng âm thanh như những ký hiệu để giao tiếp. Muốn cho hệ thống này hoạt động hữu hiệu, những âm thanh phải có ý nghĩa. Nhưng âm thanh, tự chúng, khốn nỗi, lại chẳng có ý nghĩa gì. Tình trạng này đã được con người khắc phục một cách hết sức độc đáo bằng cách sử dụng hai thao tác chọn lựa và kết hợp mà ta đã thử xét ở trên, sau khi đã, một cách chấp định, gán ghép ý nghĩa cho những từ trong các hệ thống ngôn ngữ mà nó có. Con người, như Jakobson nhìn ra, trong cái chiến thắng vẻ vang và kỳ diệu của nó, đã dùng âm thanh để cấp phát ý nghĩa ngay cho chính âm thanh. Đây là một sự khắc phục hết sức kỳ diệu của con người. [1]

        Từ chiến thắng này của con người nói chung, ta trở lại với Tô Thùy Yên. Để thấy rằng người thi sĩ này đã tìm đến sự vinh thắng qua những tác phẩm của mình, hình như, bằng một con đường ngược lại.

        (còn tiếp)
        Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.

        Albert Einstein

      2. #272
        Tham gia ngày
        Jun 2009
        Bài gửi
        700
        Cảm ơn
        521
        Được cảm ơn: 1,133 lần
        trong 407 bài viết

        Default

        Nói rằng Tô Thùy Yên đã làm cho thơ của ông trở nên độc đáo bằng cách sử dụng một con đường ngược lại với con đường đưa đến sự chiến thắng của nhân loại nói chung trong việc sử dụng ngôn ngữ để bày tỏ những tình ý của mình, thoạt tiên, nghe ra có vẻ hồ đồ và nghịch lý. Là một nhà thơ lớn, ông hẳn phải hiểu rõ giá trị của ngôn ngữ và cách sử dụng nó. Dĩ nhiên, ông hiểu là ông sẽ phải kế thừa cái di sản về khả năng sử dụng ngôn ngữ của con người nói chung, cái di sản phần lớn đã giúp cho con người, sau khi đứng thẳng dậy như một homo erectus, trở nên một homo sapiens, từ đó, giúp nó chinh phục trái đất. Cái di sản này được để lại trong chữ nghĩa và trong cái cách để sử dụng nó.

        Tô Thùy Yên đã trân trọng và hãnh diện nhận lãnh cái di sản đó nơi nhân loại, nói chung, và nơi tổ tiên của chúng ta, nói riêng. Ông nhận, ông kế thừa, và ông đi thêm một bước mới. Những thi sĩ có tài của thế giới cũng đã đi theo con đường đó. Họ nhận lãnh và họ đóng góp. Vậy, cái đóng góp của Tô Thùy Yên, cái đóng góp mà tôi cho rằng đã đi ngược lại với con đường dẫn đến chiến thắng của con người trong việc khắc phục và làm chủ ngôn ngữ đó là gì?

        Câu trả lời của tôi là: một trong những đặc sắc của ngôn ngữ thơ Tô Thùy Yên, và là điểm nổi bật nhất, tạo nên phong cách một nhà thơ lớn nơi ông, chính là cách ông sử dụng hai thao tác chọn lựa và kết hợp của chữ nghĩa. Sự chọn lựa và kết hợp này của Tô Thùy Yên không những làm cho chữ nghĩa, lời thơ của thi sĩ trở nên đặc biệt, kỳ lạ và kỳ diệu, tách thoát khỏi ngôn ngữ thơ - tức là một thứ ngôn ngữ đã được nghiền ngẫm, nung cất, ngâm tẩm, hong phơi - của những nhà thơ trước và sau ông, mà còn làm cho nó trở nên lấp lánh đầy hình ảnh. Những hình ảnh kỳ lạ, bất ngờ và đầy tính sáng tạo.

        Nói như thế không có nghĩa là bảo thơ Tô Thùy Yên không có “tư tưởng” mà chỉ có sự sắp xếp, sự kết hợp khác lạ của một số từ ngữ. Thật ra thơ Tô Thùy Yên cũng đầy chất tư tưởng. Ta sẽ xét đến những điều ấy ở những đoạn sau của bài tiểu luận này. Nhưng, điều mà tôi muốn nói, trước hết, ở đây, vì tính chất bao trùm và vì ảnh hưởng mãnh liệt của nó lên toàn bộ sự nghiệp thi ca của Tô Thùy Yên, khiến nó là cái chỉ có một, và khiến nó mở ra một cửa ngõ mới cho thi ca nói chung, là phong cách chọn lựa từ, ngữ nơi ông, và từ sự chọn lựa đó, Tô Thùy Yên kết hợp chúng lại với nhau theo một phong cách của riêng ông. Và trong sự nhận xét của tôi, cả hai sự chọn lựa và kết hợp này của Tô Thùy Yên đều rất khác với những nhà thơ Việt Nam trước và sau ông. [2] Từ phong cách đó, thơ Tô Thùy Yên chứa đầy những hình ảnh và ngôn ngữ mới lạ, cấp cho chúng ta một cái nhìn mới mẻ, bất ngờ và hết sức phong phú về đời sống, về ngoại giới, về vũ trụ, về nhân sinh, và về nội giới của chính con người nhà thơ.


        *

        Khuôn mặt em thì để khóc. Khóc đi em.
        (“Phương’’)

        Khi khuôn mặt không là để được nhìn ngắm, chiêm ngưỡng, khi nó được sử dụng như một đồ vật, một dụng cụ, để làm một cái gì đó, có tính cách thực tiễn, ích lợi, như chiếc búa dùng để đóng đinh, cái súng dùng để bắn, cái áo mưa dùng để mặc khi trời mưa, cái ô dùng để che đầu... thì không phải chỉ khuôn mặt của một người con gái tên Phương trong bài thơ bị bóp méo và bị vặn tách ra khỏi cái toàn thể hữu cơ bình thường và đáng trân trọng là nhân dáng nơi một con người - nói chung, nơi một người con gái - nói riêng, mà cả nhân loại bị tổn thương, bị xúc phạm từ một sự đau khổ, xót xa riêng biệt của thân phận một con người tên Phương.

        Khuôn mặt là một danh từ, nhưng nó là một từ nằm trong một phạm trù khác biệt hẳn với những danh từ như búa, kìm, đục, phễu, súng, áo, quần, chìa khóa, nhà, cửa, bàn, ghế... Những từ như vừa kể có thể được dùng cho một mục đích cụ thể nào đó, như chìa khóa (dùng) để mở cửa, ghế để ngồi... Khi nói “khuôn mặt em thì để khóc”, nhà thơ đã cố tình chọn lựa một sự kết hợp sai về mặt ngữ nghĩa và ngữ pháp để diễn tả sự xót xa, đau khổ của mình trước đối tượng đáng thương xót được diễn tả là người con gái. Ngoài ra, còn có sự cay đắng và chia sẻ ở đây. Cay đắng với những hoàn cảnh đời và chia sẻ sự khổ đau với những con người yếu đuối, khốn cùng, khốn khổ.

        Trong Việt ngữ, những mệnh đề như ghế để ngồi, nhà để ở, v.v... được dùng như những câu đơn hoàn chỉnh. Để, ở đây, được dùng như một động từ [như is (used) trong The chair is (used) to sit on] [3] . Ngồi, nếu có thể so sánh được với một số ngôn ngữ Ấn-Âu, được dùng như một cụm từ, một ngữ đoạn (phrase) để chỉ cách thế mà con người sử dụng cái ghế. [To sit on có thể được xem như một infinitive phrase, dùng như một trạng từ (adverbial phrase), để chỉ cái cách dùng chiếc ghế]. Bởi thế, chưa xét đến mặt nghịch lý của phạm trù danh từ được sử dụng mà ta đã thử phân tích, ngữ pháp Việt bình thường chỉ khuyến khích ta nói Khuôn mặt em để khóc (không cần động từ thì chen vào). Khi Tô Thùy Yên thốt lên: “Khuôn mặt em thì để khóc. Khóc đi em.”, ta thấy ngay được sự nhấn mạnh đến nét nghịch lý của đời sống, đến sự cay đắng, xót xa, đau khổ của Tô Thùy Yên dành cho người con gái, đến sự bất lực và chảy máu của chính thi sĩ, đến cái thân phận khốn khổ chung của con người.

        Bài Phương mở đầu bằng Khuôn mặt em thì để khóc. Khóc đi em và kết bằng những câu đau khổ và thiết tha này: Có thể nào em lành bệnh, lấy chồng và hạnh phúc không em? Có thể nào guồng máy xưởng cưa ngừng lại? Anh mời em ngày đám cưới anh đến dự cùng chồng và cháu bé, về sau kết nghĩa sui gia, đau khổ nhân lên. Cuộc đời, cuộc đời bis, bis. Khóc đi em.

        Đó là cách nói của nhà thơ. Cách nói nghịch lý ấy đưa đến phong cách Tô Thùy Yên.

        Nói đến phong cách, là nói đến các kiểu lựa chọn, kết hợp và giá trị biểu cảm của các kiểu lựa chọn và kết hợp ấy. Về mặt văn học, phong cách là độ lệch giữa chữ nghĩa của văn chương và lối nói thông thường, thực dụng hằng ngày. Nó là một thông báo thừa hoặc nghịch dị. Thừa phần tình cảm, và nghịch dị trong cung cách được chọn lựa hoặc sử dụng. Phong cách là một cấu trúc hữu cơ của tất cả các kiểu lựa chọn từ ngữ tiêu biểu, có một giá trị đặc thù, giúp cho ta nhận diện một thể loại, một tác phẩm hay một tác giả.

        Chúng ta không thể lộn được thơ Tô Thùy Yên với thơ của bất cứ một người nào khác.

        Trong bài „Em nhỏ, làm chi chim biển bắc“, Tô Thùy Yên viết:

        Cửa thần phù dựng Trường Sơn sóng
        Mỗi ngọn xô chìm một giấc mơ

        Trong câu đầu, hình ảnh mà nhà thơ muốn gửi tới chúng ta là một cửa biển (cửa biển của tâm hồn, của đời sống, của cuộc lữ này?) dựng sóng cao ngất như ngọn (dãy) Trường Sơn. Nhưng khi chọn kết hợp dựng Trường Sơn sóng thay cho dựng sóng Trường Sơn, Tô Thùy Yên cho đẩy vào nhãn trường của người đọc một cận ảnh của Trường Sơn làm bằng sóng nước trập trùng, trùm lấp lấy chúng ta, và xô chìm đi những giấc mơ bé nhỏ và thiểu não nhưng hết sức thiết tha của con người. Còn cách nào nói được hơn thế?

        Trường Sơn, một danh từ được dùng như tính từ, đứng trước và chỉ định một danh từ khác, ở đây là sóng, là một lối nói đặc biệt, không Việt Nam [4] . Chính vì ý thức được tính cách không mấy quen thuộc và không mòn nhẵn ấy (chứ không phải vì tinh thần ngoại lai) của một loại ngữ pháp giống như ngữ pháp của tiếng Hán hay Âu Mỹ này mà Tô Thùy Yên đã đưa nó vào thế giới thơ của mình và tạo nên được những tác dụng thẩm mỹ rõ rệt. Cách dùng này có thể được tìm thấy khá nhiều trong thơ ông. Ta có thể kể:

        Những người thuở trước như là mộng
        Diễm tuyệt dung nhan thảo mộc sầu
        („Và rồi tất cả sẽ nguôi ngoai’’)

        Lờn rờn bóng lá đong đưa nắng
        Thảm thiết dây leo quấn quít cây
        („Tưởng tượng ta về nơi bản Trạch’’)

        Trường Sa! Trường Sa đảo chuếnh choáng
        Thăm thẳm sầu vây trắng bốn bề
        („Trường Sa hành’’)

        Mặt trời chiều rã rưng rưng biển
        Vầng khói chim đen thảng thốt quần
        („Trường Sa hành’’)

        Tung ra khắp bãi thời gian rộng
        Lượn lượn ưu tư khốc liệt rền
        („Mòn gót chân sương nắng tháng năm’’)

        Trời cao mỏi mắt, chòm mây bạc
        Thăm thẳm trưa, thời gian chết xanh
        („Vườn hạ’’)

        Nằm đây phủ sáng hằng hà sao
        Nghe thủy triều lui bậc bậc sầu
        Nghe tiếng mõ chùa khô khốc khóc
        U minh ngày tháng bóng lao đao
        ("Vườn hạ’’)

        (còn tiếp)
        Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.

        Albert Einstein

      3. #273
        Tham gia ngày
        Jun 2009
        Bài gửi
        700
        Cảm ơn
        521
        Được cảm ơn: 1,133 lần
        trong 407 bài viết

        Default

        Một trong những biện pháp làm cho thơ Tô Thùy Yên nổi bật lên, và làm cho hình ảnh thơ ông dính mãi vào tâm trí chúng ta như một ám ảnh đeo đuổi đời đời, là cung cách sử dụng tính từ (hay danh từ dùng làm tính từ) và trạng từ của ông. Cách sử dụng những tính từ và trạng từ này, trong lời nói, trong cách suy nghĩ hằng ngày, người ta không thể chấp nhận [vì nói như thế cũng như nói “Thưa bác, con thăng” (hay de, chuồn, tẩu...)]. Nhưng Tô Thùy Yên đã chọn lựa và kết hợp chúng lại với nhau một cách tài tình, sắc nét và mạnh mẽ. Ta thử xét các câu sau:

        Biển Bắc tuyệt mù con nhạn lạc
        Thời gian mất trí trắng vô âm
        („Mòn gót chân sương tháng năm’’)

        Đò nghẹn đoàn quân xa tiếp viện
        Mưa lâu trời mốc buồn hôi xưa
        („Qua sông’’)

        Hừng đông hùng vĩ và thanh thản
        Sương hứa nguyên ngày nắng rực say
        Ta dậy khi gà truyền nhiễm gáy
        Chân mây rách đỏ vết thương dài
        („Hề, ta trở lại gian nhà cỏ’’)

        Dòng sông u hiển trôi vô lượng
        Dòng sông hiền triết chảy vô tâm
        Mà ta ngưỡng vọng như sư phụ
        Mà ta thân thiết tựa tri âm
        („Hề, ta trở lại gian nhà cỏ’’)

        Còn lại chăng chút u hoài mốc
        Pha cùng rượu uống đến say thua
        („Hề, ta trở lại gian nhà cỏ’’)

        San hô mọc tủa thêm cành nhánh
        Những nỗi niềm kia cũng mãn khai
        Thời gian kết đá mốc u tịch
        Ta lấy làm bia tưởng niệm NgườI
        („Trường Sa hành’’)

        Những thí dụ vừa kể chỉ là một số những biện pháp mà Tô Thùy Yên đã sử dụng để bật sáng ngôn ngữ của mình và ban cho cái ngôn ngữ ấy một chất sáng lung linh lấp lánh của một loại lân tinh trong những búi cỏ của ngôn ngữ trần gian. Tuy nhiên, một hiện tượng đều khắp, toả rộng trên diện tích đất đai của tư tưởng và ngôn ngữ thơ Tô Thùy Yên, chính là phương pháp chọn lựa, sử dụng và kết hợp những hình ảnh, những tư tưởng và những ý niệm thường không nằm cạnh nhau trong những quan hệ ngữ nghĩa và ngữ pháp của đời thường. Tô Thùy Yên ban phép hôn phối và chúc lành cho chúng. Từ đó, những cặp uyên ương của chữ nghĩa và tư tưởng này, tưởng là không bao giờ được gần gũi nhau, đã dong buồm ra khơi. Những cánh buồm kỳ diệu ấy, từ đó, cứ lấp lánh, rạo rực mãi trong đáy lòng ta như những cánh chim muốn cất tiếng hát lên trời. Hãy thử nhìn lại những cánh buồm và những tiếng chim kỳ ảo lạ lùng kia:

        Em đắp mặt anh mười ngón tay nhánh huệ
        ...Khuôn mặt ủ ê em bật trận mưa dầm
        („Vie Posthume’’)

        Ra đi như một bình minh lạ
        ... Ra đi như một âm thanh sáng
        ... Bình minh như một làn da phỏng
        Ta dạo men bờ sóng tuyệt mù
        Cảm phục bồi hồi biển nhẫn nại
        Bắt đầu mãi mãi lượn thiên thu
        („Và rồi tất cả sẽ nguôi ngoai’’)

        Nên ta phó mặc cho trời đất
        Trời đất vô ngôn lại bất nhân
        Nên ta lẳng lặng đi đi khuất
        Trong lãng quên xanh hút thời gian...
        („Hề, ta trở lại gian nhà cỏ’’)

        Ta về như giấc mơ thần bí
        Tuổi nhỏ đi tìm một tối vui
        Trăng sáng in hồn ta vết phỏng
        Trọn đời nỗi nhớ sáng khôn nguôi
        („Vô đề’’)

        Tưởng tượng ta về nơi bản trạch
        Gió đưa nhớ rải khắp trần gian
        ...
        Tưởng tượng ta về nơi bản trạch
        Đóa hoa buông cánh khi tàn hương
        Tiếng rụng tuyệt âm rền tịch mịch
        Dòng sông tới biển, nức tuôn, tuôn
        ...
        Mùa hè cọ xát điên kim loại
        Con quạ kêu vang giữa quãng không
        („Tưởng tượng ta về nơi bản Trạch’’)

        Mặt bạn mặt ta còn trắng cả
        Như mặt trời chiều mới tạnh mưa
        („Anh hùng tận’’)

        Trái đất tròn như con số không trái đất muôn năm. Anh đứng lên như
        tiếng chửi thề.
        („Phương’’)

        Chỉ có thế. Trời câm, đất nín
        Đời im lìm đóng váng xanh xao
        („Ta về’’)

        Đêm lụa là, anh trở giấc, cây nến thức khuya đã bị gọt mòn, còn nghe
        tiếng ru.
        („Lễ tấn phong tình yêu’’)

        Và thêm một đoạn thơ trong bài thơ bất hủ sau. Đoạn này, với những cách dùng từ, ngữ và những hình ảnh, suy tưởng được nối kết với nhau một cách kỳ lạ, độc đáo và đầy phong cách, đã thổi đến người đọc cái phong vị u buồn và cảm hoài của thời đại, mang đầy tính bi tráng của lịch sử Việt Nam:

        Đò nghẹn đoàn quân xa tiếp viện
        Mưa lâu trời mốc buồn hôi xưa
        Con đường đáo nhậm xa như nhớ
        Chiều mập mờ, xiêu lạc dáng cò
        Quán chật xanh lên rừng lính ướt
        Mặt bơ phờ dính gió bao la
        Khí ẩm mù bay, mùi thuốc khét
        Chuyện tình cờ nhúm ấm cây mưa
        Vang lên những địa danh huyền hoặc
        Mỗi địa danh nồng một xót xa
        Giặc đánh lớn - mùa mưa đã tới
        Mùa mưa như một trận mưa liền
        Châu thổ mang mang trời nước sát
        Hồn chừng hiu hắt nỗi không tên
        Tiếp tế khó- đôi lần phải lục
        Trên người bạn gục đạn mươi viên
        Di tản khó - sâu dòi lúc nhúc
        Trong vết thương người bạn nín rên
        Người chết mấy ngày chưa lấy xác
        Thây sình mặt nát lạch mương tanh...
        Sông cái nước men bờ sóng sánh
        Cồn xa cây vướng sáng mơ màng
        ...
        („Qua sông’’)

        Chiến tranh, với những bi thảm và tàn bạo của nó, hình như ở thời nào, chốn nào cũng giống nhau. Hình ảnh “Người chết mấy ngày chưa lấy xác / Thây sình mặt nát lạch mương tanh...” làm ta rất nhớ đến đoạn mở đầu của Một thời để yêu và một thời để chết của Erich Maria Remarque, về cái chết của những người lính ở bên Nga trong thời Đệ nhị thế chiến.


        [1]Phần trình bày về hai thao tác chọn lựa và kết hợp trong ngôn ngữ này được dựa theo quan điểm của Roman Jakobson trong Essais de Linguistique Générale, Paris, 1963; và trong Questions de Poétique, Paris, 1973, của cùng tác giả.
        [2]Nói như vậy dĩ nhiên là một cách nói có phần cực đoan. Bình thường, những “câu nói” của một thi sĩ bất kỳ nào đó (và thực sự là thi sĩ!) trong bất kỳ một bài thơ nào, đều khác với cách nói của chúng ta, là những con người sống trong đời thường. Nói chung, trong những hoàn cảnh nói năng bình thường của cuộc sống, những câu nói của chúng ta chỉ mang giá trị “tiêu dùng”, có tính “disposability” (dùng xong rồi bỏ). Những câu nói của các văn nhân, thi sĩ thì khác! Đặc biệt đối với các thi sĩ, những câu nói được phát biểu ra là để giữ lại, không phải để “dùng một lần rồi bỏ”! Mọi thi sĩ đều mong sao cho những câu nói của mình trở nên một chất keo kết dính mãi trong ký ức của người đời. Nếu không “đẹp và thơ”, thì phải nói sao cho thiên hạ sợ. Và nói như Đỗ Phủ, Ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu (Chữ dùng mà không làm cho người đời kinh hãi thì chết cũng không yên lòng). Bởi thế, ở một góc độ và mức độ nào đó, các thi sĩ thực thụ, trong việc sử dụng ngôn ngữ thi ca của mình, đều có một số nét giống nhau. Ngôn ngữ của họ giống nhau ở chỗ đó là một thứ ngôn ngữ khác biệt với cái ngôn ngữ của đời thường. Nhưng nếu nhìn vào chữ nghĩa và ý tứ của chính các thi sĩ, ta thấy họ có nhiều điểm khác nhau lắm. Chính những điểm khác nhau đó tạo ra phong cách của mỗi người. Xét riêng về nét lạ lùng trong kỹ thuật dùng từ và tạo hình ảnh, trong cả hai thao tác chọn lựa và kết hợp, một thi sĩ viết sau Tô Thuỳ Yên nhưng có những nét có thể so sánh với nhà thơ này, mà lại tạo ra được một phong cách rất khác, là Cao Đông Khánh. Dù sao, giới hạn của bài tiểu luận này không cho phép người viết đi sâu hơn vào những phân tích cần thiết để làm sáng hơn nhận xét vừa nêu.
        [3]Người ta cũng có thể cho rằng trong câu ghế để ngồi, động từ là (thì) được hiểu ngầm. Ở cấu trúc ngầm (underlying structure), không phải cấu trúc trên bề mặt (surface structure), câu này được hiểu “Ghế là (thì) để ngồi”. Trong tiếng Việt, những loại câu như thế này, và một số loại câu khác, động từ thì, là (to be) thường được bỏ đi. Chẳng hạn, người ta có thể nói với nhau, Em ngoan lắm!, chứ hiếm có người nói Em thì ngoan lắm! hay Em là ngoan lắm! Nhưng trong một số trường hợp, chẳng hạn trong những câu nói âu yếm (baby talk), người ta vẫn có thể bẹo má nhau mà nói rằng, Em là hư lắm! Anh bẹo mũi chết bây giờ!
        [4]Thật ra, ở dưới mạch ngầm, trong câu tiếng Việt Cửa thần phù dựng ường sơn sóng, Trường Sơn đứng sau danh từ sóng và thay cho cả một cụm từ, một ngữ tuyến, một ngữ đoạn (phrase). Ngữ đoạn ấy có thể là cao ngất như dãy Trường Sơn hoặc trùng điệp như dãy Trường Sơn. Nói theo kiểu của Tô Thùy Yên tức là đã áp dụng hai ba luật biến hoá ngữ pháp (transformation rules) trong đầu trước khi câu nói được nói ra.
        Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.

        Albert Einstein

      4. #274
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default

        Khi người ta không còn yêu nhau nữa.


        Khi người ta không còn yêu nhau nữa.
        Duyên nợ, số trời, người lấy để biện minh.
        ” Mình không hợp thôi chia tay người nhé.
        Rồi mai sau gặp người khác hơn mình”
        Khi người ta không còn yêu nhau nữa
        Câu hỏi thăm cũng trở nên thừa
        Sự quan tâm nay trở thành khó chịu
        Như sợi dây nào níu giữ cánh diều bay….

        Khi người ta không còn yêu nhau nữa
        Kỷ niệm qua như gió cuối chân trời
        Mười năm hẹn, vàng theo mùa hoa cải
        Để con bướm vàng, ai đó rong chơi

        Khi người ta không còn yêu nhau nữa
        Con đường quen xa ngái đến lạ lùng
        Người không tới, hay đi hoài không tới
        Giọt mưa chiều rơi xuống giữa mông lung

        Khi người ta không còn yêu nhau nữa
        Nụ cười xưa, nay gượng gạo mất rồi
        Đôi mắt nhìn không còn men sóng sánh
        Bên cạnh một người mà cứ dõi xa xôi

        Khi người ta không còn yêu nhau nữa
        Duyên nợ, số trời, người lấy để biện minh
        ” Mình không hợp thôi chia tay người nhé
        Rồi mai sau gặp người khác hơn mình”

        Khi người ta không còn yêu nhau nữa
        Cứ tự nhủ mình phải cứng cáp lên
        ” Người đổi thay đâu phải người có tội
        Can cớ gì mà nghĩ nhớ hay quên?”

        (st)
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      5. Danh sách Hội Viên đã cảm ơn "1268" về bài viết có ích này:

        Ducminh (29-06-12)

      6. #275
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default

        [IMG]http://d.f11.photo.zdn.vn/upload/original/2012/08/04/08/23/1344043403683728_574_574.jpg[/IMG]

        Nhớ

        Nhớ môi ai vụng trộm.
        Cho đêm về mong nhớ.
        Tìm ai trong hơi thở.
        Vẫn biết mình còn yêu.

        Nhớ bàn tay ai nắm
        Cứ đan chặt vào nhau
        Tìm ai những ngày sau
        Để thấy mình bỗng nhớ.

        Nhớ ai ôm thật chặt
        Trong phố chiều hối hả
        Dù biết mình đã xa
        Dù biết mình yêu vội.

        Nhớ dáng ai hối hả
        Trong chiều thu đầy lá
        Chút gió lạnh ngang qua
        Thấy lòng mình chợt ấm.

        Nhớ yêu thương bất chợt
        Chút ký ức tìm về
        Cho yêu thương mê dại
        Cho tim mình hoài yêu.

        Vẫn biết mình khờ dại
        Vẫn biết mình vội vã
        Cho tim yêu khoắc khoải
        Nên cứ mãi chờ yêu.
        Tác giả: Bùi Công Trì
        thay đổi nội dung bởi: 1268, 04-08-12 lúc 09:15
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      7. Danh sách Hội Viên đã cảm ơn "1268" về bài viết có ích này:

        Ducminh (04-08-12)

      8. #276
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default

        Các bạn hãy luôn trân trọng và giữ gìn tiếng Việt tươi đẹp của chúng ta nhé. Xin tặng mọi người một bài thơ rất hay có đến 8 cách đọc khác nhau (được cho là của thi sĩ Hàn Mặc Tử):

        “Ta mến cảnh xuân ánh sáng ngời
        Thú vui thơ rượu chén đầy vơi
        Hoa cài giậu trúc cành xanh biếc
        Lá quyện hương xuân sắc thắm tươi
        Qua lại khách chờ sông lặng sóng
        Ngược xuôi thuyền đợi bến đông người
        Xa ngân tiếng hát đàn trầm bổng
        Tha thướt bóng ai mắt mỉm cười.”

        Nào, bây giỡ hãy:

        1. Đọc xuôi

        “Ta mến cảnh xuân ánh sáng ngời
        Thú vui thơ rượu chén đầy vơi
        Hoa cài giậu trúc cành xanh biếc
        Lá quyện hương xuân sắc thắm tươi
        Qua lại khách chờ sông lặng sóng
        Ngược xuôi thuyền đợi bến đông người
        Xa ngân tiếng hát đàn trầm bổng
        Tha thướt bóng ai mắt mỉm cười.”

        2. Đọc ngược

        “Cười mỉm mắt ai bóng thướt tha
        Bổng trầm đàn hát tiếng ngân xa
        Người đông bến đợi thuyền xuôi ngược
        Sóng lặng sông chờ khách lại qua
        Tươi thắm sắc xuân hương quyện lá
        Biếc xanh cành trúc giậu cài hoa
        Vơi đầy chén rượu thơ vui thú
        Ngời sáng ánh xuân cảnh mến ta.”

        3. Bỏ hai chữ đầu mỗi câu trong bài gốc”

        “Cảnh xuân ánh sáng ngời
        Thơ rượu chén đầy vơi
        Giậu trúc cành xanh biếc
        Hương xuân sắc thắm tươi
        Khách chờ sông lặng sóng
        Thuyền đợi bến đông người
        Tiếng hát đàn trầm bổng
        Bóng ai mắt mỉm cười.”

        4. Bỏ hai chữ cuối mỗi câu trong bài gốc, đọc ngược từ dưới lên:

        “Mắt ai bóng thướt tha
        Đàn hát tiếng ngân xa
        Bến đợi thuyền xuôi ngược
        Sông chờ khách lại qua
        Sắc xuân hương quyện lá
        Cành trúc giậu cài hoa
        Chén rượu thơ vui thú
        Ánh xuân cảnh mến ta.”

        5. Bỏ ba chữ cuối mỗi câu trong bài gốc:

        “Ta mến cảnh xuân
        Thú vui thơ rượu
        Hoa cài giậu trúc
        Lá quyện hương xuân
        Qua lại khách chờ
        Ngược xuôi thuyền đợi
        Xa ngân tiếng hát
        Tha thướt bóng ai.”

        6. Bỏ ba chữ đầu mỗi câu trong bài gốc, đọc ngược từ dưới lên:

        “Cười mỉm mắt ai
        Bổng trầm đàn hát
        Người đông bến đợi
        Sóng lặng sông chờ
        Tươi thắm sắc xuân
        Biếc xanh cành trúc
        Vơi đầy chén rượu
        Ngời sáng ánh xuân.”

        7. Bỏ bốn chữ đầu mỗi câu trong bài gốc:

        “Ánh sáng ngời
        Chén đầy vơi
        Cành xanh biếc
        Sắc thắm tươi
        Sông lặng sóng
        Bến đông người
        Đàn trầm bổng
        Mắt mỉm cười.”

        8. Bỏ bốn chữ cuối mỗi câu trong bài gốc, đọc ngược từ dưới lên:

        “Bóng thướt tha
        Tiếng ngân xa
        Thuyền xuôi ngược
        Khách lại qua
        Hương quyện lá
        Giậu cài hoa
        Thơ vui thú
        Cảnh mến ta.”

        Hãy share cho mọi người nếu bạn thấy hay nhé :)

        (Hình của tác giả Nguyễn Thanh Giang - giải nhì cuộc thi thiết kế “Tôi yêu tiếng Việt” do iDesign tổ chức)
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      9. #277
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default

        Thơ chế

        Chị em nô nức đặt vòng
        hoa mộ liệt sĩ tỏ lòng biết ơn

        Anh đi công tác Cam Pu
        Chia chiến lợi phẩm ở tù ba năm

        Anh đi công tác bản Mường
        Tè xong một cái lên đường về quê

        Nhớ nhung về thị xã Phan
        Thiết tha mơ tưởng cô hàng nước măm

        Chồng người du kích sông Lô
        Chồng em ngồi bếp nướng ngô cháy quần

        Email anh viết thật bay
        bướm em mong đợi từng ngày từng đêm

        Con đò dịch đít sang ngang
        Bên kia có một cái làng thò ra

        Chợ Đồng Xuân có tiếng đồn
        Có chị bán trứng vịt lộn rất to

        Bướm đồng động đến thì bay
        Bướm nhà động đến lăn quay ra giường

        Chim đồng bóp cái chết ngay
        Chim nhà bóp cái càng ngày càng to

        Mời anh vào quán Kara
        OK em đã mở ra sẵn sàng

        Sông Cầu nước chảy lơ thơ
        Có đôi trai gái ngồi hơ quần đùi

        Chưa đi chưa biết Cửa Lò
        Đi về mới biết nó to thế này

        Hoan hô anh Nguyễn Chí Thanh
        Anh về phân bắc phân xanh đầy làng

        Sông Hồng đỏ rực phù sa
        Nhưng mà chưa đỏ bằng da Cụ Hồ

        Chị em du kích tài thay
        Bắn tàu bay Mỹ rơi ngay cửa (nhà) mình

        Hoan hô đồng chí Hagi
        Cách ba mươi mét mà ghi được bàn

        Hoan hô đồng chí Phạm Tuân
        Bay vào vũ trụ một tuần về ngay

        Liên hoan có bánh có chuồi
        Ra về ta nhớ cái buổi hôm nay

        Khoa học thời đại lên cao
        Anh Ga ga rỉn bay vào vũ tru

        Mấy em mặc váy đánh cầu
        lông bay phấp phới trên đầu các anh

        Anh đi công tác Pờ Lây
        Cu dài dằng dặc biết ngày nào ra
        Còn em em vẫn ở nhà
        Cửa (nhà) mình em mở người ra kẻ vào
        Cá không ăn muối cá ươn
        Chồng mà cãi vợ, lên giường hối ngay!

        Chú ơi buông áo cháu ra
        Để cháu về nhà, chồng cháu đang mong
        Đang mong ...thì mặc đang mong
        Ở đây chú cứ việc công chú làm.

        Để râu không phải là già
        Để râu đẻ biết đàn bà đàn ông

        Để râu không phải là dê
        Để râu để biết mình mê đàn bà

        Bà con toàn thể xã ta
        Ðồng tâm phấn khởi giồng cà *** dê
        *** dê to mập dài ghê
        Nãm sau ta cứ *** dê ta trồng

        Ở trong hang đá đi ra
        Vươn vai một cái rồi ta đi vào

        Bốn ông chung một đĩa lòng
        lợn ngồi chễm chệ với thùng bia to

        Nếu hết sữa, ấy thì cho bú
        Hết vú này đến vú bên kia
        Sữa nhiều ta phải phân chia
        Hôm này vú nọ, hôm kia vú này

        Trung thu là tết thiếu nhi
        Mà sao người lớn lại đi là nhiều
        Đi nhiều rồi lại làm liều
        làm liều rồi lại có nhiều thiếu nhi

        Ước gì em biến thành trâu
        Để anh là đỉa anh bâu vào đùi
        Ước gì anh biến thành chầy
        Để em làm cối anh Giã ngày Giã đêm

        Hôm nay học cả một buôi
        Ăn một quả chuối gọi là tĩnh dương (tĩnh dưỡng)

        Hôm qua em đến đồi Lê
        Nin ngồi đợi mãi, đành về lại ky
        Túc xá buồn, em xem Nhi
        Cu-lin diễn để vơi đi nỗi buồn

        Hôm qua học tập chính tri (chính trị)
        Cán bộ ngồi ỳ, chẳng chịu phát biêu (phát biểu)
        Cơm ăn chẳng được bao nhiêu
        Đảng uỷ lại bắt phát biêu cả b`… (cả buổi

        Quê Hương thi sĩ Phú Thò
        Chè xanh, cọ biếc, mập to trái chuồi (chuối)
        Lòng còn nhớ mãi cái buôi (buổi)
        Đầu làm phân bắc, chăn nuồi đàn bo
        Cu Ba lông mượt giống to
        Cách màng văn hoá đất tô lại càng...

        Không vô không biết bút tre
        vô rồi mới biết muốn tè ra ngay
        Chưa ăn chưa biết cu đơ
        Ăn rùi mới biết nó đờ cu ra

        Ba bà đi chợ cầu đông
        Vừa đi vừa nhổ lông....mày ra xem
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      10. #278
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default

        ღ ...Ta ngồi đếm những bâng khuâng...
        Một lần tương ngộ để không hẹn hò....
        Thế gian muôn vạn chuyến đò ...
        Người đi chuyến mấy, để vừa xa nhau ?...
        .

        ...Và rằng người đã ra đi
        Một chiều mưa ướt giọt mi Saigon
        Còn vương lại góc tâm hồn
        Thành tên ta, nỗi cô đơn tháng ngày.
        .

        ...Phương trời nào đó, có hay
        Tâm giao vẫn giữ chút này làm tin
        Cho dù thế sự đảo điên
        Vẫn rằng đã hứa thì xin vẹn lời.
        .

        ...Bôn ba đã nửa kiếp người
        Giật mình nhìn lại khung trời ngày nao
        Tóc xanh đã nhuộm mây vào
        Vẫn in rành rọt má đào mắt xuân.
        .

        ..Ta ngồi đếm những bâng khuâng
        Một lần tương ngộ để không hẹn hò.
        Thế gian muôn vạn chuyến đò
        Người đi chuyến mấy, để vừa xa nhau ?
        .

        ...Tháng nào trời đổ mưa ngâu
        Tháng nào trăng tỏ mối sầu soi chung
        Câu thơ buông lửng nỗi lòng
        Thôi thời gian đã ngược dòng phôi pha.
        .

        ...Và rồi người đã đi xa
        Gió mưa còn giọt la cà đến nay
        Hứng cô đơn đọng giữa tay
        Thành tên ta, để kiếp này gọi nhau.
        .
        Thụy Bất Nhi
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      11. #279
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default

        HOẠT CẢNH CHỒNG VỢ CHIỀU MƯA (cấm trẻ em)
        .
        Vợ;
        Chiều nay mưa gió bão bùng,
        Không đi chợ được, hỏi chồng đói chưa ?
        .
        Chồng;
        Nhà còn hai trái cà chua
        Một bao xíu mại từa lưa bên ngoài
        Dưa leo một quả to rồi
        Phiền em nấu đặng một nồi cho anh.
        .
        Vợ;
        Cà chua nhìn tưởng còn xanh
        Bên trong hỏng hết biến thành cà ung.
        Dưa leo kích cỡ đủ dùng
        Nhưng mềm ngằn ngặt sợ không lọt nồi.
        .
        Chồng;
        Xưa nay phụ nữ mấy người
        Muốn ăn đồ xịn mà lười chăm nom.
        Đồ ăn có sẵn không ham
        Chỉ toàn hơn hớt đi nhòm nhà ai.
        Nhanh tay xắn áo cho rồi
        Lo mà cải thiện kẻo đời đói meo.
        .
        Vợ;
        Số mình cơ cực làm sao
        Lấy ông chồng ác, bắt vào bếp khan
        Nhà thì củi lửa lam nham
        Chồng không góp sức, biết làm sao xong
        .
        Chồng;
        Bà muốn tôi giúp phải không
        Vậy mau bày bếp phơi hồng lỗ than
        Cam tươi hai quả sẵn sàng
        Một ống đường mật chảy tràn hương hoa
        Rau mùi một cụm thiết tha
        Tôi sẽ chế món gọi là Tiêu dao.
        .
        Vợ;
        Lâng lâng hơn rượu Hồng Đào
        Càng lâu càng ngấm, càng vào càng say.
        Buổi chiều mưa thế mà hay
        Đã khỏi đi chợ, lại bày tiệc ngon !
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      12. #280
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default

        ღ ...túm lại , cứ ĐƯỢC là ĐƯỢC ...
        ...Sống một kiếp "Bình An" là được
        2 bánh 4 bánh, đi được là được.
        Tiền ít tiền nhiều, đủ ăn là được
        Người xấu người đẹp, dễ coi là được

        Người già người trẻ, miễn khỏe là được
        Nhà giàu nhà nghèo, hòa thuận là được
        Ông xã về trễ, miễn về là được.
        Bà xã càu nhàu, chăm lo là được.

        Khi con còn nhỏ, dạy dỗ thật nghiêm
        Tiến sỹ cũng được, bán rau cũng xong.
        Sau khi trưởng thành, ngoan ngoãn là được.
        Nhà to nhà nhỏ, có chỗ ở là được.

        ...Hàng hiệu hay không, mặc được là được.
        Tất cả phiền não, biết xả là được.
        Kiên trì cố chấp, biết bỏ buông là được
        Sống một kiếp người, bình an là được.

        ...Không phải có tiền, muốn gì cũng được.
        Tâm tốt việc tốt, có thể thay đổi số mệnh。
        Ai đúng ai sai, Trời biết là được.
        Tu phúc tu thân, kiếp sau càng tốt.

        ...Thiên địa vạn vật, tùy duyên là tốt
        Có rất nhiều việc, nhìn xa trông rộng
        Mọi người đều tốt, ngày ngày đều tốt
        Anh tốt tôi tốt, thế giới sẽ tốt

        ...Nói tóm lại, tri thức là quan trọng nhất.
        Nói nhiều như vậy, hiểu được là tốt,
        vẫn còn chưa hiểu, xem lại là được
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      13. Danh sách Hội Viên đã cảm ơn "1268" về bài viết có ích này:

        dongphuong (22-08-12)

      Trang 28/43 đầuđầu ... 18262728293038 ... cuốicuối

      Đề tài tương tự

      1. Khai Trương Huyền Không Lý Số
        By admin in forum Về chúng tôi
        Trả lời: 40
        Bài mới: 09-11-15, 01:21
      2. Mừng sinh nhật Huyền Không Lý Số
        By administrator in forum Thông báo
        Trả lời: 17
        Bài mới: 10-05-10, 13:44
      3. Kính nhờ hội viên Huyền Không lý số.
        By Quangminh in forum Nhờ xem Tử Bình
        Trả lời: 0
        Bài mới: 21-02-10, 17:52
      4. Phòng trò chuyện Huyền Không Lý Số
        By admin in forum Thông báo
        Trả lời: 8
        Bài mới: 08-01-10, 09:29
      5. Từ Khoá Huyền Không Lý Số
        By admin in forum Về chúng tôi
        Trả lời: 1
        Bài mới: 04-10-09, 14:00

      Tags for this Thread

      Quuyền Hạn Của Bạn

      • Bạn không thể gửi đề tài mới
      • Bạn không thể gửi trả lời
      • Bạn không thể gửi đính kèm
      • Bạn không thể sửa bài viết của mình
      •