Thiên linh cái

(Sưu tầm)

Thuở đó người ở trong xóm Chiếu đồn cụ Thượng sống lâu tự nhiên thành quỷ. Cụ đã 84 tuổi. Cụ ở với con gái và đứa cháu ngoại. Con gái của cụ Thượng là bà Nhiên, năm nay đã 56. Không biết ông chồng bà buôn bán ra sao, nhưng một ngày, ông đi không trở lại. Bà ở nhà nuôi đứa con gái tật nguyền vừa câm, vừa điếc, tên Tịnh. Cô bé tội nghiệp đã hơn 20 tuổi mà thân thể không phát triển, mặt mày ngơ ngác như đứa bé lên 10. Nói gì nó cũng chỉ biết cười mà thôi.

Mắt cụ Thượng lúc 70 tuổi thì yếu kém, nhưng khi qua tới 80, không biết sao, tự nhiên mắt cụ lại tỏ tường trở lại, người ta nói mắt cụ đã qua cái làn, bây giờ cây kim dưới đất cụ cũng thấy được. Một ngày, ngồi buồn đâm lẩn thẩn, cụ Thượng há miệng ra đếm răng, cụ la to rằng cụ mới mọc thêm răng. Thế là hàng xóm nói nhất định cụ đã thành quỷ rồi, không quỷ đi nữa thì cũng không phải là người bình thường.

Một bữa bà Nhiên thấy cụ Thượng đang lui cui vào một đêm tối trời ở ngoài sân, bà Nhiên đi ra sân tìm, chưa kịp hỏi thì nghe bà cụ lẩm bẩm::

--Không lẽ...không lẽ...thiên linh...

--Má, má cái gì vậy? má sao vậy?

Cụ Thượng thều thào:

--Ai bỏ cái...cái thiên...linh ...cái trước nhà mình!

Bà Nhiên đưa tay lên bụm miệng để tiếng kêu đừng phát ra ngoài:

--Hả? hả? cái gì? cái gi?

Cụ Thượng thở một cách khó nhọc, vịn vai bà Nhiên đứng lên:

--Ðúng là nó! Ðúng là nó! má đã nhìn kỹ. Mình phải đem dấu kỹ đừng cho ai biết

Bà Nhiên tính hỏi đêm tối quá làm sao cụ thấy rõ được, nhưng nhớ ra mắt mẹ mình tốt lắm, bà

thì thầm bằng một giọng run run:

--Có phải thiên linh cái thiệt không má? mà sao ai lại đem quăng vào đây?

Cụ Thượng đưa mắt nhìn chung quanh như dò xét:

--Không biết ai bỏ ở đây. Mình coi như của phước đức rớt. Có thể ai đi ngang , bị mất mà không biết. Nhưng mình lượm thì mình hưởng.

Bà Nhiên cầm tay cụ Thượng, tay cụ lạnh ngắt, mở từng ngón cụ ra một cách khó khăn vì cụ đang bấu vào nó cứng ngắt. Bà Nhiên cúi xuống sát hơn trong đêm tối, chỉ có một vệt sáng dài được hắt ra từ cửa sổ. Bà Nhiên giật mình thụt lùi lại:

--Trời ơi! dễ sợ quá má à. Thôi đêm quăng đi, không biết nó có linh thiêng không mà đem vô nhà, Tết nhứt sắp tới nơi, coi ghê quá má.

Cụ Thượng ôm cái vật được gọi là ‘’thiên linh cái’’ vô lòng như sợ đứa con gái sẽ quăng đi mất. Cụ lôi cái khăn quàng đầu xuống, gói gọn cái vật đen đen vô đó, bỏ vô bụng, nạt nhỏ:

--Con không biết gì hết đừng có nói bậy. Ai có thiên linh cái thì sẽ sai khiến được nhiều thứ lắm.

Bà Nhiên vẫn chưa hết hoài nghi:

--Nếu thiên linh cái linh như vậy, tại sao người ta lại bỏ nó đi chớ?

Cụ Thượng không thèm nghe người con nói, cụ phủi bụi sau mông:

--Nói vậy mà cứ nói! má đã bảo, vì mình có phúc, của đi tìm mình. Ai làm rớt, mình tìm được là của mình.

Bà Nhiên chờ cho đứa con đi ngủ, vào phòng cụ Thượng thăm dò. Bà hoảng hồn khi nghe bà cụ nói

--Vậy mới biết nó linh thiêng nghe. Má mới đặt nó vô cái rương là nó nhúc nhích liền.

Mồ hôi bà Nhiên toát ra, mặt bà tái mét:

--Má đừng nói kiểu đó nữa, con sợ má.

Cụ Thượng cười nhạt:

--Có sợ thỉ đi ra ngoài.

Bà Nhiên làm gan, đến ngồi gần người mẹ

--Má, má kể cho con nghe về thiên linh cái đi má. Mà má nghĩ nó hiệu nghiệm ra sao?

Bà cụ cầm cái ống ngoáy vào ống giả trầu, ngoáy mấy cái, xong bỏ vô miệng:

--Thiên linh cái là cái đầu người ta chặt ra từ xác chết mới chôn hoặc có thể là đầu của người còn sống... Má không biết rõ người ta đã làm như thế nào để nó trở thành linh hiển. Nhưng ai làm chủ nó thì có thể sai khiến hoặc hỏi han nó những điều mìm muốn biết.

Bà Nhiên vặn hỏi:

--Ðiều mình muốn biết là điều gì?

Cụ thượng nói nhẩn nha:

--Muốn biết ai có tiền, muốn biết kẻ thù ở đâu, muốn biết và có những điều mà hồi trước tới giờ mình chỉ ao ước...

Bà Nhiên lắc đầu nhăn mặt:

--Biết ai có tiền chi vậy? còn kẻ thù thì nhà mình làm gì có má. Thôi má đem nó liệng quách đi.

Cụ Thượng bắt đầu nổi giận:

--Mày mói lần nữa thì đừng trách nghe.

Bà Nhiên giận lẫy:

--Bộ má sẽ sai thiên linh cái phạt con hay sao!

****


Người đàn ông ngưng lời kể, uống một ngụm rượu. Bộ mặt của hắn ta rất kỳ dị. Hắn là vị khách bất ngờ của chú Liều.

Hôm nay ngày 30 Tết, chú và vợ con vừa mới làm mâm cỗ đón ông bà mà cũng là ngày đám giỗ của má chú Liều. Trên bàn thờ cúng ông bà còn có hình một người đàn ông có gương mặt hao hao giống chú Liều, đây là hình ông cậu, tên Ðoàn. Ðang khi ăn uống, chú nói có người anh bà con tên Phiên, ở bên Lào, có công chuyện bên này, sẵn dịp hôm nay ghé chơi. Chú Liều nói anh Phiên hành tung kỳ dị lắm, tự nhiên biến khỏi làng xóm, nói đi làm ăn xa, không biết làm áp phe gì, nghe nói giàu lắm. Giữa bữa giỗ, ông Phiên xuất hiện. Ông mặc áo măng tô đen, choàng khăn đen, đeo kiếng đen.

Ông Phiên nhìn lên bàn thờ. Nhìn vào hình ông cậu của chú Liều, nở một nụ cười vu vơ, rồi đôi mắt của ông ta đảo qua, đảo lại một vòng khắp nhà. Mặc dù mắt ông ta đang đeo đôi kính đen, nhưng chú Liêm cảm thấy ánh mắt ông Phiên hình như có thể nhìn xuyên suốt qua cái vách. Chú Liều bắt gặp cái nhìn của người khách bất ngờ, thì có vẻ bất van. Chú Liều mời ông ta ngồi xuống và nói với thím Liều anh Phiên cũng là bà con có dây mơ rể má với cậu Ðoàn. Câu chuyện tự nhiên bắt qua thiên linh cái vì bà Liều chợt buột miệng:

--Anh Phiên có bà con với cậu Ðoàn như vậy, anh biết chuyện thiên linh cái xảy ra ở xóm Chiếu phải không?

Ông Phiên cười bí mật và nói, ông biết rõ câu chuyện.

Chú Liều bỏ vô miệng một miếng thịt ba rọi, lấy tay bốc một ngọn rau thơm, bỏ vô miệng, nhai trệu trạo, uống một hớp rượu, rồi nói:

--Chà! anh kể cứ như anh là nhân vật chính không bằng hả?Sau đó cụ già đã làm gì với cái đầu lâu đó hả anh Phiên? kể tiếp đi?

Ông Phiên không trả lời. Ông chỉ đưa cặp mắt sau làn kính đen như quan sát nét mặt chú thím Liều. Trên mình ông ta vẫn mặc cái áo choàng đen, khi ngồi xuống bàn theo lời mời của chú Liều. Ông Phiên vẫn nhẩn nha nhìn ra ngoài sân, bóng đêm tràn lan. Ðêm 30 Tết, trời tối đen như mực. Nghe gió khuya xào xạc, tiếng cú rúc trong đêm. Tay ông để thu lu bên trong ngực áo, thím Liều bất giác rùng mình. Thím tính đứng lên đi lấy thêm thức ăn, nhưng đã bị câu chuyện của ông Phiên đứng lại, không nhúc nhích. Tiếng nói của thím tự nhiên lọt ra giữa hai hàm răng:

--Thế cái đầu lâu có nghe theo lời sai khiến của cụ Thượng không? Rồi bà Nhiên có bao giờ thấy cái đầu lâu nữa hay không?


***

Rồi khoảng một thời gian sau, có tin một cửa tiệm vàng giàu có bị mất trộm sạch sành sanh, mà cửa tiệm không bị bể kiếng, ổ khoá vẫn còn nguyên! Vài ngày sau, một tiệm vàng khác cũng mất một số bạc lớn và tình trạng cửa nẻo của họ cũng như vậy! nghĩa là không có một cửa nẻo nào bị cạy, bị mở, cái tủ đựng tiền cũng vậy, khóa còn, mà tiền bay mất. Người ta đồn có tay phù thủy nào đang ở trong vùng. Họ tìm cách dò xét. Người họ nghĩ ra đầu tiên, sau khi có lời xầm xì bàn tán là cụ Thượng. Bà cụ nghe nói, chỉ cười một cách khi dễ. Người ta nói, dạo này mắt cụ Thượng sáng quắt. Khi cụ cười, nét mặt cụ như có loé ánh lân tinh. Tai cụ rất thính, cụ có thể nghe được ai nói hành, nói tỏi sau lưng cụ. Ai gặp cụ cũng cảm thấy ớn lạnh. Dạo này cụ không đi ra ngoài vào ban ngày, thỉnh thoảng họ gặp cụ đi trong đêm tối. Nếu mắt mũi kém cõi làm sao đi được trong đêm? Lạ một điều nữa là hai hàm răng đen của bà bây giờ đã được cụ nạo sạch, trắng xóa, khi cười đã làm cho nụ cười thêm rợn tóc gáy. Thiên hạ có ý tránh gặp cả hai mẹ con. Họ bảo ‘’tránh voi chẳng xấu mặt nào’’.

Lỡ gặp bà Nhiên ngoài đường, thiên hạ chỉ chỏ, thì thầm, chửi rủa là con của phù thủy, là yêu tinh, là ma quái. Tụi nhỏ thấy cô Tịnh lấy đá ném. Một ngày cô Tịnh bị ném đá lỗ đầu, bò về được tới nhà thì ngất xỉu. Bà Nhiên không có ở nhà, bà cụ ôm cô Tịnh ra sau vườn, nơi bà đã mướn người xây một cái chòi, ăn ngủ trong đó, bà cấm con gái bà bước vào. Cửa đóng một hồi, cô Tịnh đi ra, máu me gì cũng không còn nữa. Miệng cô cười vu vơ. Từ đó người ta nói cô đã bớt ngu ngơ. Thôi đích thị rồi, bà ngoại nó đúng là mụ phù thủy yêu tinh gì rồi đây, đã chữa lành nó.

Bà Nhiên nghe thiên hạ bàn tán mãi, đâm nghi. Bà rình một bữa cụ Thượng không có ở nhà, bà vào cái phòng nhỏ sau vườn lục soát. Vừa bước chân ngang qua cửa, bà bị một sức đẩy, bật ngửa đầu ra sau. Tuy sợ hãi, bà vẫn mở cửa bước vô. Một tiếng động lịch kịch dưới đầu giường, gai ốc bà bắt đầu mọc. Bà lấy hết can đảm, nhìn xuống dưới giường, bà thấy có nhiều hộp vuông, lớn nhỏ, đủ loại. Một hơi lạnh như đá thổi ra từ cái hộp mà bà nghi là mẹ bà đã để cái đầu lâu trong đó. Tuy nhiên, bà Nhiên hy vọng cụ Thượng đã đem cái đầu lâu đi ra ngoài rồi.

Bà lấy hết can đảm, lôi ra một cái thùng khá nặng. Bà loay hoay, mở bật cái vòng khoen, tay bà run run bật cái nắp lên. Trời ơi! vàng! vàng! hột xoàn, kim cương, ngọc thạch châu báu, chén vàng, chén ngọc, lưu ly lóng lánh. Chưa kịp thốt ra tiếng nào, bà nghe một tiếng gió thổi ào vô nơi gáy. Tóc bà dựng đứng khi thấy chiếc đầu lâu tí hon đen thui với hai hố mắt thăm thẳm dọi ra một ánh sáng kỳ dị thẳng vô mắt bà. Bà la lên một tiếng hãi hùng, tay đóng nắp thùng chạy thục mạng vô nhà, bà tưởng như ngất đi, hơi thở đứt quãng... Nhưng bà phải đi dấu những món, mà không biết vô tình trong cơn hốt hoảng, hay cố ý, bà đã lấy trong khi chạy bán sống, bán chết về nhà. Bà nhìn lên trần nhà, mắt bà sáng lên. Sau đó bà nằm liệt giường.

Khi bà Nhiên hoàn tĩnh lại, đi tới, đi lui được, thì mới biết là mẹ bà và đứa con gái tật nguyền của mình đã biến ra khỏi xóm. Vào cái chòi ngoài vườn của mẹ, bà Nhiên thấy trống trơn, vô phòng đứa con gái, cũng không còn một vật gì sót lại. Bà Nhiên hơ hãi chạy từ đầu trên xuống xóm dưới, hỏi người nọ, người kia, aì cũng lắc đầu và có vẻ mừng rỡ vì từ nay quỷ đã ra khỏi làng xóm, họ không thèm để ý đến tâm trạng của người đàn bà tội nghiệp. Bà Nhiên nhớ thương cô Tịnh và lo lắng vô cùng, có lẽ nó đã bị bà mẹ biến thành quỷ rồi cũng không chừng.