-
06-01-11, 06:29 #161
-
06-01-11, 09:49 #162
Những bài thơ thời niên thiếu, xin được đóng góp cùng các bạn.
Giông Bão
nắng sung sức nóng buổi chiều bí mật
có giòng sông chảy quá sức ái tình
tại gió bụi bay đỏ tàn cây cũ
nên em người dưng mỹ mãn nụ cười
tôi đứng trên đầu ngọn roi ngã nghiệt
những vết xâm mình lõa thể nụ hôn
Nó đặt tay vào thân thế mỹ nữ
đánh đập khổng lồ chỗ tuyệt tự tôi
chỗ của tôi ngồi dưỡng sức trí nhớ
chỗ của em nằm như kẻ sát nhân
chỗ của nhiều ngày một hôm âm phủ
em nói, làm sao tôi thản nhiên?
tôi hẹn với đêm chuyện trò hung dữ
hẹn với tương lai lý lịch vợ chồng
mỗi lúc tương quan mỗi điều khủng bố
em thật thà tâm nguyệt liên hoan
em đã cười nhẹ như khói thuốc
hoài bão lâu ngày hội ngộ hương tri
chào sông núi trong lòng ẩm thấp
tôi đã làm tôi thất lạc cuộc đời
tôi sống một đời một quê hương một kẻ thù truyền kiếp
bước vào nước mắt em thành phố nhẹ vô cùng
đêm vừa đủ hình dung nhiều hơi thở xấu xí
em góp phần giông bão rất điêu ngoa
chỗ vết thương tôi em ngồi em hát
hát khúc tình ca hát đồng lõa nhịp nhàng
em còn sống với đất đai chiếm được
tôi đã thề xa lánh bờ sông
Vân Từ
1988
nỗi buồn đài các
tôi hụt chân rớt vào ký ức
em lạnh lùng cất dấu ngón tay
chiều rất nhỏ ngôi nhà trí tưởng
có một bầy ước vọng lao đao
xin trả hết nụ cười tháng bảy
theo chim về cổ điển mùa mưa
đàn súc vật chạy vào tiếng khóc
tôi lưng trời rớt xuống bao dung
những chuyến bay tốc hành trí nhớ
em hẹn hò ngăn nắp trăm năm
xưa mặt đất nụ hôn còn trẻ
trẻ như là hoa quả mười ba
tôi ở đây nỗi buồn đài các
cởi lòng ra thành phố bao vây
lên đồi cao hỏi thăm gió mát
cây trong nhà héo ngọn rưng rưng
cỏ hoa em sầm uất dĩ vãng
tôi bước vào rét mướt tương lai
một nụ hồng rớt ngoài phong cảnh
tôi nhặt về cắm đỏ xác thân
Vân Từ
1987
chung thủy
nắng thủy chung trong mùa đông nho nhỏ
một bữa em ngồi kể chuyện cơn mưa
những cảnh tượng như lưỡi gươm đâm vào cơ thể
tôi chết một lần và sống lại rất cô đơn
hạnh phúc mình hẹn ra mai mốt
mai mốt mơ hồ như được như không
màu áo cuối năm xanh giòng sông nước mắt
tôi đã chết một lần nên sống lại rất cô đơn
rừng bên kia sông sống một đời tình tận tụy
em bên này đổ xuống bóng trăng xưa
hạnh phúc một bữa hóa thành chim bay về biển lớn
bỏ lại lưỡi gươm và sự tích con người
em hãy khóc cho tới khi mặt trời mọc
nhìn tôi hiền từ như trái chín cây
thương tích mùa đông trong vòng tay biển mặn
gió bão lâu ngày đục khoét dấu chân
thành phố về hưu trong bữa cơm chiều trống vắng
chim bay về ngủ nho nhỏ trên môi
có khi gởi con tim về ở tạm
một ngày mưa có nắng chung quanh
sông rủ giòng sông chảy quanh niềm cô độc
đá có hình hài của trăng mật tháng hai
một bữa đi xa như hạnh phúc
cây cỏ bên đường đồng phục suốt tương lai
tên tuổi em khắt ghi thành pho tượng
tôi trở về thất thế ngủ trên non
đời sống đìu hiu như giòng sông tàn phế
rừng thật thà đồng vọng tiếng hoang vu
khúc nhạc bỏ quên trong hôm về thăm quá khứ
đời có khi là những trái ngọt trên cao
áo tiểu thư cởi ra lòng biển mặn
con ốc mượn hồn lưu lạc khắp châu thân
gió cuốn đời sau, mưa thăm đòi trước
và mặt trời ưu ái ngủ trong tim
em gối tay tôi chìm vào mất tích
trăng rớt một lần mất mát trăm năm
con đường mòn có người đi qua tưởng tưởng
đêm bàng hoàng mưa trên núi nhỏ chung quanh
biển mọc cánh bay vào hệ lụy
nước mắt em tròn thể tích hôn mê
ở Houston có con đường ra biển
có con đường rộng cửa thời cơ
nhớ không nổi và quên không nổi
ngồi ở văn phòng vất vả bắt hư vô
điều tôi thấy em không thể nào tưởng tượng được
hình dạng của không gian, của gió, của một chỗ Houston, của Hollywood
trong đôi mắt có giòng sông tưởng tượng
chảy quanh đời ẩn dật suốt thương yêu
căn nhà mình có cổng kín có tường cao có hoa có trái
có vầng trăng xa có gai nhọn hiền từ
Vân Từ
1988thay đổi nội dung bởi: vân từ, 17-06-11 lúc 06:22 Lý do: sửa chính tả
Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.
Albert Einstein
-
-
06-01-11, 09:50 #163
thành phố lưu vong
1.
khuya hôm trước bóng mây trên núi
thành phố ngoài kia áo lụa điệp trùng
mai không biết cánh chim còn đậu
chỗ đất trời mù trong hạnh phúc tôi
tôi tựa lưng trên bóng đêm nhỏ
đất trời cao vội vã giấc mơ
mai mặc áo xanh bước chân ra biển
nụ cười em sắc đẹp lạ lùng
rừng bên kia sông lá bay chân nhỏ
em đứng nhìn xưa chảy khúc quanh co
trời đất lạ bên này bóng tối
em đến tìm tôi khảo sát giác quan
buổi chiều đứng như mơ trên lụa là con gái
thấy gã tiều phu khủng bố mơ hồ
tôi đón em từ con đường thoái quân số bảy
ký ức già nua thai nghén thù hằn
diễn đàn thương yêu hồi này bất tận
tôi cám ơn người cho đúng thời trang
địa cầu mở ra con đường di tản
ngày tháng phía sau im lặng trong lòng
ngồi uống cafe với thằng bạn già trước tuổi
hạnh phúc mơ hồ nhỏ xuống hư không
có lẽ saigon xưa như con gái
nên bầu trời cong trên mặt biển cong
chồi nụ thơ ngây xanh về quá khứ
mấy ngã saigon lễ độ với con tim
cành nhánh ngọc lan thơm hồn lãng tử
hạnh phúc vội vàng như một bóng chim
đời sống hồ nghi nhọc nhằn tri thức
chiếc nhẫn hột xoàn đụng chạm tương lai
tôi cả gan sống như đời ngờ vực
mưa rớt trong lòng như tiếng hoàng oanh
kể với đêm đêm những điều tưởng tượng
thành phố ngồi im xuôi ngược con đường
nhớ dẫn tôi về ngã ba thời thế
đạp xuống cuộc đời luân vũ điệu ưu tư
con gái mặc áo trắng ngã nghiêng hồn mỹ nữ
đời sống chìm sâu trong đạo hạnh hợp thời
tôi có nỗi buồn đem ra kể lể
em bây giờ sao còn ngóng trời mưa?
trời đất tư thông với điều khốn nạn
em vẫn tự mình suy tưởng một loài dơi
tôi gìn giữ yêu thương trong nguồn ẩn mật
bỏ mặc cuộc đời kẻo kẹt suốt điên mê
ngậm ngùi giăng lên mấy hàng cao thế
thời đại phía sau ngái ngũ âm thầm
gã thất phu diễn trò sách động
để chuyện tình mình lỏng lẻo môi hôn
2.
ngày thu xưa chảy về sông huyền thoại
new york bốn mùa quanh quẩn nhớ thương
chuyến bay đêm ngày này năm trước
bỏ phía sau lưng sầu muộn tầm thường
đánh giùm tôi hồng đôi má
thoa đỏ giùm tôi điệp ngữ kỳ tình
mùa mưa lái xe tròn căng mộng mỵ
một chuyện tình mấy đoạn lâm ly
hẹn gặp nhau giữa ngày hoa trái
gió thổi bốn mùa bề bộn văn chương
này thu cổ điển đời hương sắc
nước mắt mai này tuyệt thế dung nhan
một trái tim xuôi theo giòng hữu hạn
trời đất bao dung hội ngộ kiệp thời
hồn tháng hai đổ đầy hương dị thảo
mỗi nụ cười vạn sắc giai nhân
3.
sông chở phù sa một giòng dinh dưỡng
tôi chở cuộc tình kiểu cách tương lai
cố bỏ sau lưng mấy điều hệ lụy
để mai nầy triển lãm chiêm bao
lý tưởng hở ra nửa chừng vách núi
vách núi cheo leo mỏi sức trọng trường
thân thể tôi đã lắm người vay mượn
em chẳng ngại ngùng tính chuyện trăm năm
từ chiếc que diêm u tình mãi miết
kiếm tìm nhau vất vả cung trăng
tháng bảy hồi sinh nỗi lòng hấp hối
hạnh phúc tôi từ đó khởi đầu
4.
đời sống xô bồ con tim ngó thấy
ngực trổ vàng son dấu tích giao tình
tôi có mười ngón tay tài sản
vẽ xuống đời riêng em uất hận âm thầm
lò sưởi hồng thở ra gió ấm
đôi mắt trong xanh đại hải mịt mùng
làm sao tìm ra đời con gái
để mai này Tổ Quốc ghi ơn?
trời đất tư tình gió mưa vung vải
nên chuyện tháng tư không có chỗ bắt đầu
hỏi thăm em con đường ra biển
giáp mặt trào lưu quốc kháng năm châu
tháng với ngày xô tôi vất vả
huyền thoại giai nhân bỏ rớt dọc đường
muốn khiếu nại em một điều thiếu sót
cho thỏa ân tình cửa trước trăm năm
chữ Nguyễn mang về thêu hoa áo gấm
em nhớ thuộc lòng điệu hát ru con
à ơi kiểu cách lời cổ điển
tiếng trống tiếng kèn xấu hổ núi sông
mặt trăng rớt trên nỗi lòng nhỏ mọn
tôi xuống đường biểu diễn tuyệt chiêu
tư tưởng tôi thấp hèn, ý muốn tôi tục tĩu
bẩn thỉu đàn bà cởi áo dài mặc áo văn minh
tôi có điều sợ hãi
đêm với ngày nham nhỡ lương tri
những thân thể những linh hồn con gái
góp một phần cho sĩ diện quê hương
tôi ngưỡng mộ em và lấy làm quan trọng
em biết đứng ngồi theo kiểu đời xưa
em biết xây lời trên môi tri thức
Tổ Quốc mai này hẳn nhớ công ơn
tháng tư dẫm lên điều quen thuộc
em mặc áo dài xuống phố làm gương
chuyện đấu tranh nói hoài không hết
mặt mày tôi chằng chịt đau thương
cứ hỏi tôi, hỏi cho ra điều đận độn
nhưng phải giữ mình làm của hồi môn
chuyện năm kia nỗi lòng chưa ổn
tôi thật thà như thể yêu em
thắp thêm lên những ngọn đèn ơn nghĩa
đêm động phòng sẽ thấy tương lai
tôi là Nguyễn là Lê là đủ thứ
mỗi tháng ngày qua đàn áp con tim
mỗi tháng ngày qua mỗi đần mỗi độn
những tháng ngày dài tuyệt lộ đông phương
tháng tư diện lên tấm lòng yêu nước
em lộng lẫy ngồi tôi vỗ tay khen
xa lộ tốc hành xe đưa xe rước
mỗi mặt trời mỗi ý thức nhân sinh
(tự ý đục bỏ)
miếng cafe đắng nghét
đổ xuống đời tình những giọt ăn năn
tôi đã nương tay trên điều thù hận
lực lượng thấp hèn vô lễ với lương tâm
em trở lại căn phòng đóng kín
kín cả đời tư những đoạn ly kỳ
tôi chẳng có thói quen hành hiệp
kiếp trước ân tình đứt đoạn suy tư
tháng tư nghĩ mà khủng khiếp
mặt trời bừng lên đủ kiểu tuyên ngôn
đêm nằm thấy những màu cờ liên hiệp quốc
giấc ngủ tôi chìm trong tiếng giới nghiêm
5.
di tản california về thăm quá khứ
kịp lúc đời mình tiếc nuối thời gian
con chim bay qua trên đầu hò hẹn
tình ái soi gương trong kỷ niệm nồng nàn
di tản Houston về thăm trí nhớ
trí nhớ mù mờ trong bụi mưa xưa
em không hiểu những đêm trằn trọc
nỗi lòng tôi ô nhiễm không gian
di tản mùa mưa về thành phố tuyết
tuyết trắng quanh đầu như tang tóc lưu vong
bóng đêm mọc ra trong lòng dục vọng
trên mỗi cột đèn có nỗi khổ tương lai
(tự ý đục bỏ)
6.
những cây mưa quấn khăn tang thành phố
thành phố lưu vong lũng đoạn ái tình
nụ hôn tản cư về môi son sử ký
nguyễn thị tuyết hồng một sắc trăm hương
nước mắt rơi trên hồ sâu mỹ mãn
nụ em cười mất dấu ăn năn
lục địa mùa xuân hoa thơm trái mát
em dậy thì trên ngón tay mơ
hạnh phúc còn nguyên từ em bất tận
lưu lượng hải hà thương nhớ quanh năm
tôi chở niềm tin theo đời cung cấm
mỗi bận đi về áo lụa cao sang
những con đường dẫn nhau làm dáng
ký ức trùng trùng bóng tối ngày qua
tháng hai hỏi thăm đời con gái
gió bão trần truồng tháng chạp Houston
có gì thêm trên mười ngón tay thời sự
lịch sử ái tình có đoạn phân ly
gió trí nhớ đau lòng nụ hôn mới lớn
và nỗi buồn tôi chảy máu khôn nguôi
con chim về hót trong rừng hoang vu mật thiết
tôi có một đời tình thâm độc phía sau
tạ ơn em vạn điều cống hiến
rừng mấy lần cháy đỏ cơn mưa
một bữa yêu em muốn chìm vào thân thể
tiếng dương cầm tàn phế tận hư vô
tháng sáu đời xưa dẫn em về hiểm lộ
cành nhánh anh đào có nhụy chung thân
buổi sáng buổi chiều hở hang tri thức
tôi đã bắt đầu nịnh bợ lương tâm
biển cứ mịt mờ trăm phương trăm lối
có lối nào ngã nghiệt phương đông?
con chim bay bay ra chiều thưởng ngoạn
núi theo rừng đuổi bắt thời gian
lá trổ xanh xanh ngày em mới lớn
cây đại thù già sung mãn suốt cô đơn
tình ái soi gương theo giòng khoáng chất
gởi trả đời tư em những đoạn bất ngờ
thành phố tự nhiên như điều gian dối
tôi có nỗi buồn chảy đỏ vết thương
Vân Từ
1988Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.
Albert Einstein
-
-
06-01-11, 09:53 #164
ly cafe ở quán donut
em tình tứ trên địa cầu tiểu thuyết
âm nhạc mê hồn lộng lẫy sang năm
hoa nở riêng trong căn phòng buổi tối
ngón tay màu hồng vấy máu thời gian
chiếc vòng cẩm thạch tròn đôi tay thành phố
xanh rất là xanh con rắn lục trong rừng
áo tiểu thư hai hàng khuy bấm
có khuy nào yểu điệu giai nhân?
quan tài tình ái sáng trưng trí nhớ
hạnh phúc xá gì nốt nhạc hư hao
ở Hollywood ở Houston ở đâu cũng vậy
ở trên trời ở dưới biển cũng trăm năm
khi ở Los Angeles khi về Hayward
kim khí chạm vào làm thất vọng tương lai
điều tôi nói em hình dung không nổi
bởi bên này nắng lộng lẫy trên môi
nắng có khi là một đêm ngủ muộn
bàn tay tròn mộng mỵ thở khô khan
những âu yếm đứt hơi cuộc tình thứ nhất
suối chảy quanh đồi và cây cỏ đứng yên
em có lúc thật thà như con gái
có nhiều khi quỷ quyệt giống đàn bà
có nhiều khi lặng thinh trầm trọng
tôi chẳng thà mở cửa hư vô
một hôm ngủ trong ly cafe ở quán donut
thấy em mặc áo nhiều màu cởi con Xích Thố chạy bao la
cỏi tạm em và tôi và tiếng cafe nhỏ giọt
rớt xuống vàng áo lụa mênh mông
Vân Từ
1988Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.
Albert Einstein
-
06-01-11, 11:00 #165
Nhiều lần về thăm Việt Nam tôi thường ghé đến mộ Bùi Giáng. Lần sau cùng gặp Bùi Giáng là những năm sau chiến tranh, lần đó khi tôi đến chào người điên Bùi Giáng và gọi ông bằng Thầy thì ông đứng dậy bỏ đi và nói: mầy là thằng điên nên mới gọi tao là thầy! Những năm lưu lạc xứ người, lúc còn là sinh viên bên California, khi bước vào một quán cafe do giới văn nghệ sĩ làm chủ, tôi nhìn tấm hình tả tơi của Bùi Giáng được chụp ở quê nhà mà lòng xót thương. Tấm hình đó được trang trí giữa quán một cách trân trọng, dưới tấm hình là câu thơ nhận mặt thật cuộc đời của Bùi Giáng:
những tưởng đầu đường thương xó chợ
nào ngờ xó chợ chẳng thương nhau
câu thơ đó thật đã nói lên phần nào tình cảnh con người của Việt Nam trong thời cơ cực cũng như bây giờ. Khi còn đi học trung học bên Việt Nam, cô giáo văn của tôi rất ngưỡng mộ nhà thơ Bùi Giáng và kể câu chuyện lãng mạn thuở thiếu thời của ông. Chuyện kể rằng Bùi Giáng yêu thầm cô gái hàng xóm, khi cô gái này đi ngang nhà ông và dẫm lên một đống sình lầy, ông vội vàng chạy lấy xà ben và đợi cô gái đi xa thì dùng xà ben xúc đống đất sình có dấu chân của nàng để sấy khô rồi gìn giữ như một bảo vật! Lúc nghe câu chuyện đó tôi giơ tay hỏi cô giáo:
- Cô ơi, nếu cô gái đó lỡ đạp lên đống phân bò, thì cô có nghĩ ông Bùi Giáng vát vô nhà mà ôm kỹ vậy không cô?
Câu trả lời của cô giáo là một nụ cười không kềm giử được và cục phấn chọi lên đầu tôi, trong khi cả lớp cười ầm lền khoái chí....
Một câu chuyện góp vui cùng các bạn.
Thân mến,
Vân Từthay đổi nội dung bởi: vân từ, 06-01-11 lúc 11:03
Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.
Albert Einstein
-
-
06-01-11, 12:35 #166
Ồ! thì ra anh Vân Từ cũng "Hồn thơ lai láng" quá nhỉ !Bái phục !Bái Phục!
Chào mừng bạn đến với huyền không lý số
-
06-01-11, 23:44 #167Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.
Albert Einstein
-
-
07-01-11, 01:30 #168
ĐẦU XUÂN
Cạn chén – bạn hề – ta cứ say
Giang hồ – chưa hết chuyện đêm nay
Đời như men rượu cay và đắng
Có sá gì đâu- chén rượu đầy
Ta vẫn suốt đời – tên gác dan
Cuộc đời, sự nghiệp mãi lang thang
Cả tình em nữa – xa vời vợi
Uống cạn đi thôi – chén rượu tràn
Ngươi vẫn suốt đời – tên hát rong
Thì buồn như thể một dòng sông
Chảy trôi năm tháng hồn nhiên ấy
Chảy đến trăm năm – chảy tận lòng
Ngươi mãi sông hồ – ta gió sương
Lãng du gặp lại – rượu đêm trường
Ngân lên một tiếng – thơ còn đọng
Tan thắm trong lòng kẻ bốn phương
Chưa thắm rượu nồng – tay nắm tay
Hiền huynh – ta uống suốt đêm dài
Và ta uống đến ngày mai nữa
Để nói với đời ta chửa say
Chếch choáng men rồi – ta tiễn nhau
Cười lên – sao nước mắt tuôn trào ?
Nhìn nhau – ừ, tóc ta đều bạc
Bạc tóc – nhưng lòng chẳng bạc nhau.!Khi chén rượu, khi cuộc cờ
Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên
-
-
07-01-11, 03:02 #169
Tình Vàng
quê hương tôi nơi miền quê êm thắm
quê hương tôi miền cát trắng thùy dương
quê hương tôi sông Lại chảy hửng hờ
hàng dừa rậm bên cánh đồng đầy lúa
nhưng giờ đây quê hương tôi khói lửa
giặc kéo về làm tan nát quê hương
quê hương ơi sao thay đổi hoàn toàn
cho ta biết đừng cho ta tuyệt vọng
Vân Từ
1972thay đổi nội dung bởi: vân từ, 11-01-11 lúc 03:30
Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.
Albert Einstein
-
-
11-01-11, 00:19 #170
TỐI TÂN HÔN
(Tặng Mộng Cầm)
Là sợi đường tơ dịu quá trăng
Là bao nhiêu ngọc cũng chưa bằng
Cả và thế giới như không có
Một vẻ yêu là một vẻ tân.
Đã có khi nào cô ước mơ
Rồi đây khai mạc cuộc đời thơ
Bằng đêm hôm ấy êm như rót
Lời mật vào tai ngọt sửng sờ.
Nhưng cái gì thơm đã tới kề
Tôi e tình tứ bớt say mê
Không còn ý nhị ban đầu nữa
Sẽ chán chường và sẽ chán chê.
Cho nên tôi tưởng tối tân hôn
Chưa tới còn xa để được buồn
Để sống trong niềm thương nhớ đã
Để còn mượng tượng đến giai nhân.
Hàn Mặc TửThân chào
Hoa Mai
-
-
Khai Trương Huyền Không Lý Số
By admin in forum Về chúng tôiTrả lời: 40Bài mới: 09-11-15, 01:21 -
Mừng sinh nhật Huyền Không Lý Số
By administrator in forum Thông báoTrả lời: 17Bài mới: 10-05-10, 13:44 -
Kính nhờ hội viên Huyền Không lý số.
By Quangminh in forum Nhờ xem Tử BìnhTrả lời: 0Bài mới: 21-02-10, 17:52 -
Phòng trò chuyện Huyền Không Lý Số
By admin in forum Thông báoTrả lời: 8Bài mới: 08-01-10, 09:29 -
Từ Khoá Huyền Không Lý Số
By admin in forum Về chúng tôiTrả lời: 1Bài mới: 04-10-09, 14:00