Nguyên văn bởi
vuivui
Lâu nay bận quá, dù thỉnh thoảng cũng thấy bài của try&smile. Chú có đọc qua. Nhưng biết đó chỉ là những tâm sự ngổn ngang của cháu. Bất cứ sự phân tích nào, hay trả lời đều sẽ đưa đến đối thoại chi tiết, qua lại từng vấn đế. Cứ thế, đối thoại, trả lời cứ miên man, kéo dài lê thê chẳng đi tới đâu cả. Trong khi đó, kết cục và bản chất của vấn đề rất đơn giản.
-Về lý số. Chú xem dã thấy mầm chia ly. Và đã viết ngay từ đầu để cảnh báo. Nhưng giải đoán tử vi, không lẽ, và cũng không nên nói ra như vậy để cho người ta đi tới chia tay, trong khi cái kết cục của đời sống vợ chồng không tới mức dẫn đến họa hoạn. Khi ấy bao giờ chú cũng phải giúp hàn gắn, giú cho đôi lứa tránh khỏi những tan vỡ, ... vì vậy, sự im lặng của chú tất sẽ đưa tới sự tò mò, sẽ khiến cho đương số tìm tòi và tự kiểm lấy bản thân, nhằm giải thích các vấn đề nảy sinh. Tới một lúc nào đó, mọi sự sẽ ược ngộ ra. Có thể sự giác ngộ sẽ muộn, cũng có thể sẽ sớm. Dù sớm dù muộn, đều sẽ tốt đối với chính đương số. Nếu muộn, tức à sự giác ngộ sau khi đã chia ly thì đường đời sau này cũng sẽ có nhiều lợi ích, và đương số cũng sẽ tránh được những cú sốc của cuộc tình tan vỡ. Nếu sớm thì sẽ cứu vãn được cuộc tình, và hai người sẽ thấu hiểu nhau hơn, sẽ hiểu được thế nào là cuộc sống lứa đôi, và làm thế nào để bảo vệ được hạnh phúc gia đình.
Về thường lý.
Qua những bộc bạch và thắc mắc của cháu. Tất cả đều thể hiện cùng một bản chất. Đó là.
Cháu chưa thực sự yêu vợ. Cháu yêu bản thân cháu hơn. Cháu chỉ xem cái sự cung sống với cô ấy như một nhu cầu sinh lý, nhu cầu của sinh hoạt. Đó như là tấ yếu của một cá thể đực đối với một cá thể cái. Tính đực cao quá, lấn át mọi cái đẹp của đời sống tinh thần. Cháu vẫn chỉ xem vợ cháu như một "tài sản" của riêng mình, thuộc sở hữu của mình. Nên khi chia tay, cái đau của cháu là cái đau của sự được và mất.
Hơn nữa, thói thường của đời người. Khi đã tranh luận, dù có bị ràng buộc bởi bất cứ loại quan hệ gì, dù đó là quan hệ cha con, thầy trò, chủ tớ, vợ chồng, bạn bè, ...thảy đều đưa tới sự phân định: Đúng hoặc Sai. anh đúng thì tôi sai, ccoo sai thì tôi đúng. Khi đưa nhau ra tòa, sự đúng sai còn có liên hệ đến quyền lợi, vì thế việc phân tranh đúng - sai càng quyết liệt. Trong tình trạng ấy, chỉ có đúng sai. Mọi nội dung cua quan hệ đều trở nên mờ nhạt, bị coi thường. Nhường chỗ cho sự quyết liệt thắng thua.
Thử hỏi, khi ấy, đối với quan hệ vợ chồng, thì cái quyết định sự bền vững của nó, chính là tình yêu, là sự bao dung, sự quyến luyến nhau trong tinh thần thương yêu liệu có còn không ? Hoàn toàn không. Bất cứ thắng thua nào cũng dẫn đến thù hận. Vậy thì làm sao có thể dung nhau được, làm sao có thể yêu nhau được, làm sao tránh được khỏi chia ly !!!
Vì thế, cháu hãy tự hỏi mình xem, cháu có thực yêu vợ mình không ? Có thực yêu con mình không ? Hay đó chỉ là tìm cớ để đổ lỗi cho vợ mình, hòng tìm lý để thắng trong cuộc cãi vã ?! Trong tình yêu, kẻ chủ động yêu phải là người con trai, người đốt lửa, duy trì cho tình yêu cháy mãi là người con gái. Khi đã có tình yêu, thì chẳng bao giờ có người có lỗi, dù đó là tai họa !!!!Vậy thì cháu là kẻ chủ động, cháu phải thấy và làm cho vợ thấy rằng, vợ mình không có lỗi. Làm cho cô ấy không được hạnh phúc, mình là người có lỗi. Làm cho vợ không chăm sóc được con, mình cũng là người có lỗi. ... Khi người con trai lúc nào cũng thấy lỗi thuộc về mình, thì không bao giờ người vợ thấy người chồng có lỗi cả. Khi ấy, không ai có thể chia cắt được vợ chồng họ, và con cái luôn là chỗ dựa tinh thần của họ, chứ con cái không bao giờ được đem ra để làm cớ chứng minh tội lỗi của một trong hai người.
Cháu đã phạm phải lỗi trầm trọng của một người chồng.
Lại nữa. Trong tình yêu, không có chuyện người này người kia trên "cơ". Chỉ nội ý nghĩ đó thôi, đã thấy cháu là người có lỗi rồi. Cháu nghĩ cho cháu nhiều hơn cho người mình yêu. Tất cả đều cùng một bản châ như chú đã nói ở trên.
Cháu sửa mình lại đi. Dù không giữ được cô ấy, cháu cũng vẫn sẽ thanh thản mà chuẩn bị cho một cuộc sống tương lai. Nếu cháu sửa được, và cô ấy kịp nhận ra. Đó chính là bài thuốc cải số.
Chú chúc cháu thanh tâm, sáng suốt là vì vậy.
Thân ái.