-
08-11-23, 07:17 #11
[quote name='MHTH'
Sao con đọc thấy giống kể chuyện ma thế ạ ??
Chúc bác ngủ ngon ạ !
[/quote]
Cám ơn MHTH, mặc dù tôi không biết ý bạn muốn nói tới từ “ma” ở đây có mục đích gì nhưng nhờ vậy mà tôi lại sực tỉnh nhớ lại thì quả thực tôi có chứng kiến một sự thật về “ma” , nếu hiểu theo nghĩa đen như người thường thì nhiều người chắc phải sợ “Vãi ra cả quần” cho mà xem.
Chuyện đó xẩy ra vào ngày 19/10/1976 là ngày nhập ngũ của anh ta (tại trường Đại học ngoại ngữ ở Thanh Xuân, Hà Nội). Hôm đó mãi tới chiều công tác tuyển quân mới xong nên đoàn xe chở anh ta cùng đồng đội chưa đi qua tỉnh Hòa Bình đã tối. Cả đoàn xe đành phải vào bản bên đường để xin nghỉ qua đêm. Nhóm của anh ta được vào nghỉ trong một nhà sàn khá rộng (so với nhà ở dưới xuôi). Vì trời vừa mới mưa xong lại vào tháng 10 và ở giữa rừng núi, cây cối mịt mùng nên cái lạnh đã ngấm vào thân thể của mấy tay lính Hà Thành ngay tức khắc (vì chỉ mặc đồ lính mùa hè mỏng tang). Mấy tay lính nhìn quanh thấy đống lứa của chủ nhà đã trẻ nhỏ ra chất đống bên cạnh vách (tường) nên nhanh nhẩu ra bê một ít vào bếp để đốt , anh ta ngăn lại và nói đợi chủ nhà về hỏi rồi hãy đốt. Chắc vì lạnh quá nên lời khuyên của anh ta chẳng có giá trị gì cả. Thế là cả nhóm ngồi quanh đống lửa thấy ấm cúng, sảng khoái lạ thường. Một lúc sau chủ nhà về thấy vậy liền nói với đám lính này “Cái này – ý nói những thanh lứa đang đốt – không có chân chạy về đây đâu”... Chủ nhà nói một lúc với vẻ mặt tức giận, thấy vậy bọn lính tản dần biến mất hết lúc nào không biết chỉ còn mình anh ta vẫn ngồi như không nghe thấy gì cả? Hình như có một giọng nói rất nhỏ phát ra từ một góc của nhà sàn, sau đó thấy chủ nhà đi về hướng đó. Một lúc sau quay lại không thấy nói thêm gì mà lại xuống đất, đi đâu không biết. Anh ta vẫn ngồi bên bếp để tận hưởng chút hơi ấm cuối cùng của đống than. Một lúc sau chủ nhà và tiểu đội trưởng nhóm anh ta quay về hỏi anh ta có phải lấy lứa đốt khônh ? Anh ta trả lời là không. Tiểu đội trưởng hỏi tiếp có biết ai lấy lứa đốt không ? Anh ta trả lời là toàn người không quen lên không nhớ được ai cả. Thế là tiểu đội trưởng đi ra khỏi nhà và sau một lúc dẫn cả đám lính lúc trước quay lại (chắc có sự giúp đỡ của cả ban cán bộ của đơn vị anh ta – vì với người hiểu biết thì đây không phải là chuyện nhỏ). Khi tất cả đã ngồi quanh bếp tiểu đội trưởng nói đại ý là đây là dân tộc Mường họ có thuốc Chài như dưới xuôi từng nghe thấy, họ ghét nhất là tội ăn cắp và trai gái bất chính... mà vừa rồi ai đã tự ý lấy lứa để đốt không hỏi chủ nhà là tội ăn cắp. Cái may ở đây là toàn lính mới từ dưới xuôi lên nên không biết như vậy, nghĩ rằng cần thì trả đủ tiền là xong. Nhưng ở đây lại không nghĩ đơn giản như vậy cho nên ai chót lấy lứa đốt cứ xin lỗi chủ nhà là xong... Một lúc sau mới thấy mấy tay đứng ra nhận và xin lỗi chủ nhà. Thế là mọi chuyện xong xuôi, chủ nhà thấy bọn lính có vẻ lạnh liền tự tay bê một ôm lứa đốt cho bọn lính sưởi. Lúc đó chắc bọn lính này chỉ biết há hốc mồm và dương mắt Ếch lên nhìn chủ nhà...
Tối đến chắc là ngại hay là sợ ma nên mấy tay lính không dám xuống nhà sàn mà đi về phía góc nhà sàn có vẻ vắng vẻ, kín đáo (mà lúc trước chủ nhà có đi đến đó) định tè thì bất thần co chân chạy lại kêu thất thanh “Ma....ma”. Một vài tên đang ngồi sưởi thấy vậy thấy lạ liền cầm mấy thanh lứa đang cháy đi về phía đó và hỏi “Đâu, nó ở đâu ?” Có tiếng trả lời “Đó, ở góc đó” . Anh ta cũng thấy lạ liền đi về phía đó, thì thấy quả thực khu nhỏ đó có che chắn qua loa bởi mấy cây lứa, còn lại phía trong không thấy một vật gì để ở đó cả. Tay lính cầm lứa cháy đang khua nhẹ như để nhìn xem có thấy gì không nhưng khi anh ta bước vào khoảng chống nhỏ đó thì tay lính này hình như dựa vào anh ta không còn cảm thấy sợ nữa lên vung mấy thanh lứa đang cháy lên khua loạn xạ tứ phía. Bất ngờ anh ta thấy một ai đó chạy sau anh ta nhiều lúc còn bám vào áo của anh ta. Anh ta theo phản xạ tự nhiên biết ai đó đang gặp nguy hiểm lên giang hai tay ta chặn tay lính khua lứa này và nói “Thôi đi, làm gì có ma quỷ gì cơ chứa...chỉ sợ vớ vẩn”. Sau một lúc khua tay lính cầm lứa đã đi ra ngoài khoảng chống, chỉ còn lại một mình, anh ta quay lại xem ai đang lấp sau mình thì chả thấy gì cả. Với một người bình thường thì khi thấy có ai líu áo mình mà nhìn lại không thấy ai thì chắc tái mặt thì còn tốt không thì ngất ra cũng là chuyện bình thường. Nhưng với anh ta thì trái lại chả tin gì ma quỷ cả nên chỉ ước được gặp để nghiên cứu mà thôi.
Sáng dậy anh ta cảm thấy có gì đó kỳ lạ và khó hiểu liền đi từ từ về phia khoảng trống ở góc nhà sàn đó xem sao. Đến nơi anh ta không vào mà đứng lại ở ngoài nhìn chăm chú từng chỗ ở phía trong một cách cẩn thận thì quả nhiên anh ta đã nhìn thấy một đôi mắt rất trong sáng, phải nói là đẹp long lanh nữa mới đúng. Anh ta chăm chú nhìn và đôi mắt đó cũng nhìn anh ta không chớp mắt. Đúng ra lúc đó anh ta lên tiếng vài câu gì đó nhưng anh ta lại dữ im nặng chắc anh ta nghĩ khi họ muốn giấu mặt thì đừng có hỏi gì cả là tốt nhất hai là họ có biết tiếng Kinh hay không mà hỏi?
Đồng đội gọi anh ta ra ăn để còn đi tiếp, thôi thì đành phải tạm biệt bí mật này ở đây vậy. Khi đã ăn xong, trong lúc còn nghỉ ngơi không biết vì sao anh ta lại đi về phía khoảng trống góc cuối nhà sàn đó và anh ta cảm thấy có một giọng nói nhẹ nhàng và sau đó là một nụ hôn đặt lên má của anh ta, anh ta biết nhưng bất lực không thể điều khiển được cơ thể theo ý muốn của mình (như lúc đó anh ta rất muốn choàng tay ôm lấy người vừa hôn mình xem có da có thịt hay không...?).
Đến giờ ra xe để đi tiếp, anh ta bị tiểu đội trưởng kéo lại ở dưới nhà sàn, khi đám lính đi khỏi, tiểu đội trưởng nói với anh ta rằng thiếu nữ của chủ nhà rất thích anh ta và đang nhìn anh ta kia kìa. Anh ta quay lại nhìn lên nhà sàn thì thấy có một thiếu nữ xinh đẹp mặc bộ quần áo như trong ngày tết hay lễ hội trong khi bố mẹ và các em của thiếu nữ vẫn mặc quần áo bình thường. Vì hơi xa nên anh ta không rõ thiếu nữ này có đẹp như các thiếu nữ ở vườn Đào hay không? Có điều là lúc đó anh ta không nghĩ rằng đôi mắt mà anh ta ngắm ở khoảng chống góc cuối nhà sàn lúc đó lại là của thiếu nữ này. Chỉ cách đây vài ngày thôi (sau gần 50 năm) anh ta mới khẳng định đôi mắt đó chính là đôi mắt của thiếu nữ mặc bộ quần áo lộng lẫy này.
Các bạn thấy câu chuyện của anh ta có đáng tin hay không (trong khi anh ta khẳng định mọi điều anh ta kể đều là thật 100%, đơn giản vì đây là hồi ký mà)?Chào mừng bạn đến với huyền không lý số
-
08-11-23, 17:54 #12
Xóa vì đăng 2 lần, do máy trục trặc.
Chào mừng bạn đến với huyền không lý số
-
17-11-23, 00:54 #13
(Tiếp)
Trong những tháng ở lán trại để làm đường này thì cái đáng sợ nhất với anh ta là khẩu phần ăn uống. Thường mỗi bữa ăn, 6 người trong một mâm, với cơm thì được 2 lần xới còn thức ăn thì có 1 đĩa rau cải luộc đầy nhưng chất đạm thì duy nhất chỉ có một bát nước đun sôi trong có pha một chút mắm tôm lỏng toẹt rồi đổ vào giữa đĩa rau cải luộc. Khi còn ở nhà anh ta chưa bao giờ dám ăm mắm tôm cả và thời kỳ còn huấn luyện tân binh có một số tay lính Hà Thành đã lấy mắm tôm đặc nguyên chất trong khẩu phần ăn lúc đó nhét vào vách lán lứa của nhà ăn nên sau đó anh nuôi không dám cho lính ăn mắm tôm nữa. Còn bây giờ anh ta cùng đồng đội đều nhanh tay gắp phần rau giữa đĩa có chút mùi vị mắm tôm là thấy tỉnh người rồi. Tình hình sức khỏe của anh ta đi xuống một cách nhanh chóng và đến giờ anh ta vẫn không biết liệu bọn Quỷ Satan này có cho anh ta hít tiếp hơi độc như thời còn là học sinh phổ thông nữa hay không ? Anh ta nghĩ với lán trại mà vách được quây bằng các tấm liếp được đan bằng lứa đập dập và lại nằm ngay mép con đường đang mở thì người đi đường trong đêm tiếp cận để xì hơi độc qua tấm liếp lứa này là một điều quá dễ dàng không như ở nhà sàn trong bản…
Ở thời kỳ đang học cấp 3 anh ta bị bọn Quỷ Satan này cho hít hơi độc (tất nhiên mãi gần đây anh ta mới khẳng định mà thôi) đến mức bị viêm phổi nặng, ho ra máu là chuyện bình thường nhưng ho rồi nôn ra hàng bát ăn cơm máu thì chỉ bị vài lần. Nhưng rất may cho anh ta là những lần nặng như vậy đều đang ở nhà nên sau khi chủ động tự tiêm kháng sinh (vì quá nhiều lần ho ra máu nên anh ta đã chủ động tự tiêm không chờ y tá tới nữa) và nằm im trên giường vài tiếng cho cầm máu, sau đó anh ta vẫn đi lại được bình thường (chắc thể lực của anh ta vẫn tốt do ăn uống đủ chất và không phải lao động nặng). Nhiều người khuyên anh ta nên đi chụp X-Quang để kiểm tra phổi. Một lần nhân tiện về Hà Nội có việc, anh ta đã đi nhờ xe của giám đốc và bí thư đảng ủy nhà máy về Hà Nội họp. Khi qua bệnh viện Thuận Thành anh ta có vào phòng khám bệnh mục đích chỉ để xin giấy giới thiệu về Hà Nội chụp X-Quang. Sau khi hỏi tên tuổi địa chỉ của anh ta, nữ y tá đã không để anh ta kịp hỏi xin giấy giới thiệu mà nói luôn rằng nhà máy của anh ta có ô tô nên có điều kiện về Hà Nội mà khám và điều trị chứ ở đây không còn chỗ để khám và nằm điều trị nữa. Sau đó anh ta ra xe đi tiếp với tờ giấy giới thiệu của bệnh viện. Xe chạy trên con đường đất đỏ (khoảng 20km mới tới đường 5) lúc đó đầy những ổ gà, anh ta cảm thấy như đang cưỡi trên mình ngựa. Sau này anh ta nghĩ đây chính là mục đích mà tên Quỷ Satan này mong muốn. Bởi vì nếu như anh ta nôn ra máu mà phải về đến Hà Nội cấp cứu thì quãng đường này chắc chắn sẽ cướp đi mạng sống của anh ta. Sau đó anh ta có nhớ lại là có rất nhiều công nhân và con em của nhà máy đến bệnh viện khám đều nhận được những câu trả lời tương tự như trả lời với anh ta (tức không có chuyện khám và điều trị bệnh cho người của nhà máy Đại Tu ô tô số…tại bệnh viện này. Chính chị ruột của bạn anh ta học cùng lớp năm lớp 10 đã được chuyển ngành từ một nữ y tá trong quân đội về làm y tá của bệnh viện này đã kể cho anh ta biết tường tận về “Lá Thư Căm Thù“ này).
Do thể lực quá yếu cộng thêm ăn uống không đủ chất lại còn phải làm việc nặng nhọc nên bệnh cũ của anh ta lại tái phát. Lần ho này đã nôn ra hàng bát ô tô máu, mặc dù đã được tiêm kháng sinh nhưng sau vài tiếng vẫn không cầm máu. Trung đội trưởng đơn vị đã cử 4 lính thay phiên nhau khiêng anh ta cùng y tá hộ tống vượt qua 6 km con đường gồ gề, lởm chởm đang làm để ra trạm xá dã chiến của trung đoàn. Rất may là cả chặng đường người khiêng không bị vấp ngã. Trạm xá dã chiến của trung đoàn đóng ngay đầu đường của con đường mới làm này và nó cũng gần ngay lán trại cũ của đơn vị anh ta lúc trước nay đã bỏ trống (vì 2 trung đội ở đây đã khai thác đủ số lược đá rồi nên đã ra Thuận Châu để khai thác cát như 2 trung đội của anh ta lúc trước).
Không biết vì sao xe cứu thương của trung đoàn lại không ở trạm xá mà tới 1 vài hôm sau là thứ 7 mới về để đưa anh ta cùng 3 bệnh binh nữa chuyển đến trạm xá của quân đội thuộc tỉnh đội Sơn La. Và cũng không hiểu vì sao mà mãi tới quá chưa xe mới khởi hành. Anh ta được bác sĩ cho ngồi hàng trên cùng tài xế với ông ta ngồi ở giữa. Trên con đường số 6 về Sơn La lúc đó khoảng 30km là đất đỏ bụi bay mịt mù. Ngay khi xe cứu thương mới ra tới con đường số 6 này (đoạn đầu là con đường số 107 khoảng 10km) thì bất ngờ có 1 chiếc xe tải vượt lên trước kéo theo khối bụi khổng lồ trùm kín xe cứu thương. Một điều không bình thường nữa là khi xe cứu thương cố vượt lên thì xe tải này không cho vượt còn khi xe cứu thương chạy từ từ hay dừng lại để tránh luồng bụi thì xe tải cũng lại chạy chậm hay dừng lại tương tự. Điều này cho thấy rõ ràng đây là một hành động có chủ định. Rồi cuộc Mèo vờn Chuột này kéo dài trên 20km, mãi tới khi đến đoạn đường gần tới Sơn La không bị bụi nữa thì chiếc xe tải mới cho xe cứu thương vượt lên trước. Xe cứu thương vượt lên và đỗ lại bên vệ đường nhưng xe tải vì sao không vượt lên mà lại đỗ lại ngay gần sau xe cứu thương (khoảng 10m) ? Bác sĩ không ra ngoài mà chỉ nhoài người qua cửa kính của tài xế để chửi. Chắc thấy vậy nên tên phụ xe (chắc là tên đâm thuê chém mướn) đã xuống xe và đi tới trước xe cứu thương chửi lại không những với bác sĩ mà nhằm vào cả nhóm bệnh binh của anh ta. Khi tên phụ xe này đi tới trước xe thương binh thì anh ta đã nhận ra hắn là 1 tên Đầu Gấu có máu mặt ở Thuận Châu mà đồng đội của anh ta (khi còn lấy cát ở Thuận Châu) đã chọc cho lốp xe tải này thủng nhiều lần… Có lần anh ta cùng đồng đội đi lên Thuận Châu chơi thì gặp tên này ra giữa đường múa gậy khoe mẽ (nghe đồn là đến mức nước hắt vào cũng không thể văng qua gậy để lọt vào người nó). Đến giờ anh ta vẫn còn không hiểu vì sao lúc đó anh ta lại chồm lên chửi lại nó rồi mở cửa định ra ngoài để “So Găng“ với nó mới khiếp chứ. Rất may là bác sĩ ngồi bên đã túm áo kéo anh ta lại. Thấy vậy tên Đầu Gấu này càng được thể bước tới bên cạnh bánh xe bên phải ngay phía trước anh ta ngồi rồi chửi anh ta thậm tệ (loại xe 12 chỗ ngồi đời cũ nên 2 bánh trước ô tô vẫn ở phía trước buồng lái). Anh ta tức quá chồm lên, áp sát mặt vào tấm kính xe nhìn hắn với ánh mắt rực lửa căm thù rồi chửi “Đ…mẹ mày, mày muốn chết… thì cho mày chết“. Một điều không thể hiểu được là vì sao lúc đó tên Đầu Gấu này lại gục ngay xuống, 2 tay ôm bụng quằn quại kêu đau, chẳng khác nào như vừa nhận được một cú đấm xoáy bằng nội công của trường phái võ Nga Mi gì đó mà các sách hay chuyện đã mô tả (quả đấm xoáy cách rốn 2 cm, tức không hề chạm tới da nhưng ruột bên trong có thể xoắn lại và đứt thành nhiều đoạn). Thấy vậy bác sĩ bảo lái xe cho xe chạy (vì nó gục bên cạnh bánh xe chứ không phải phía trước xe). Sau đó thấy chiếc xe tải cố chạy vượt lên nhưng không vượt mà tên tài xế cố nói với bác sĩ cấp cứu giúp tên Đầu Gấu này vì nó ngất hay sắp chết gì đó…. nhưng bác sĩ chỉ tay về phía trước và nói …tới bệnh viện Sơn La đi (gần đây anh ta đã khẳng định tay chân của tên Quỷ Satan đã thuê tên Đầu Gấu này hòng muốn giết anh ta ngay từ khi anh ta cùng đồng đội còn đang khai thác cát ở Thuận Châu).
Khi xe cứu thương đến trạm xá tỉnh đội Sơn La thì đã 5 hay 6 giờ chiều gì đó, trạm xá đã vào giờ nghỉ lên không có ai trực để nhận bệnh nhân cả (trước đó khoảng 1 tháng thì đây còn là viện 6, nay đã chuyển lên Lào Cai để chuẩn bị cho cuộc chiến biên giới 1979).
Bác sĩ đã bảo anh ta cùng các bệnh binh là tùy cơ di tản, đợi đến thứ 2 quay lại để nhập viện. Anh ta ngơ ngác không biết đi đâu và càng không hiểu tại sao bác sĩ lại quyết định như vậy khi anh ta là trường hợp cấp cứu cơ mà ? Thấy vậy bác sĩ nói với anh ta rằng về Nà Sản ở tạm đến thứ 2 quay lại đây nhập viện rồi ông ta lên xe chạy mất hút.
Đang ngơ ngác thì có 1 người tự nhiên đến vác hộ ba lô cho anh ta rồi đưa anh ta ra đường số 6 bắt xe khách cùng anh ta về Nà Sản (cách khoảng 10 km). Tới Nà Sản người đó dẫn anh ta tới một cái lán ngay đầu đường giống như một cái chòi chăn vịt (ngay trước cổng đại đội 5 của anh ta đóng để huấn luyện tân binh khoảng 1 năm trước) rồi vào một đơn vị thuộc trung đoàn này gần đó để báo xin 1 xuất ăn và chăn, màn, chiếu ngủ đêm (vì ở vùng tây bắc này thì hầu như mùa hè hay mùa đông tối đều phải đắp chăn). Sau này anh ta mới biết cái lán không có cửa giả gì cả này, đó là nơi để đón tiếp lính đảo ngũ (về nhà chơi 5 bữa nửa tháng rồi lại lên đơn vị) chờ đợi đơn vị cũ nhận lại. Đêm đến có người mang cơm và chăn, chiếu, màn cho anh ta, rồi vài tiếng sau anh ta thấy mấy tên mặc quần áo lính vào tự nhiên lục lọi ba lô của anh ta …chửi đểu...rồi hỏi anh ta không có gì cả à (có vẻ như chúng coi anh ta là lính đảo ngũ nên hy vọng sẽ có tiền, đồ ăn hay quà cáp…) ? Anh ta trả lời là đến đây để chờ tới thứ 2 nhập viện.
Đến sáng hôm sau có người đến thu chăn, chiếu, màn, rồi sau đó tự nhiên có 1 người đến nói với anh ta rằng “Mày phải về đơn vị ngay nếu không tối nay chúng nó sẽ đến giết chết mày“. Thấy vậy anh ta liền ra ngay đường 6 (chỉ cách đó khoảng 300m) bắt xe khách lên Sơn La rồi từ Sơn La anh ta mua vé về đơn vị. Chắc ông tài xế thông thạo tuyến đường này nên khi chạy tới đã đỗ ngay tại cổng vào trạm xá dã chiến này, ông ta còn nói sáng mai sẽ đón anh ta ở đây. Khi bước vào trạm xá thì bất ngờ gặp vị bác sĩ hôm trước đưa anh ta đi đã chửi anh ta rằng “Đ…mẹ mày, tao đã bảo là đợi ở đấy sao lại về đây ? Cút mẹ mày đi chỗ khác đi….“. Anh ta ngơ ngác chẳng hiểu gì cả nhưng cũng đành khoác ba lô lững thững đi về phía lán trại đơn vị cũ (đã bỏ không) của anh ta (chỉ cách khoảng 200 m). Anh ta đang phân vân không biết có lên vào lán trại nghỉ một lúc hay là đi vào bản mua cái gì đó ăn (vì từ sáng đến giờ anh ta chưa được ăn gì cả) thì bất ngờ 1 anh bạn cùng đơn vị đi chơi ngày chủ nhật đang trên đường về đơn vị thấy anh ta liền đến hỏi han tình hình. Anh ta đã kể cho ông bạn này biết và cũng chẳng nghĩ rằng cần phải báo cho đơn vị biết. Nhưng cái may đã đến bởi vì có 1 tên lảng vảng theo anh ta (chắc chắn có chủ định) đã nghe được cuộc nói chuyện này nên đã nhanh chân về báo cho tên bác sĩ kia. Tên bác sĩ biết chắc rằng người của đơn vị anh ta sẽ ra “Hỏi Thăm“ nên đã cho người ra mời anh ta về trạm xá và cho anh ta ăn. Một lúc sau tên bác sĩ này cùng 1 tên lạ mặt ra gặp anh ta và hỏi có phải anh ta đánh chết tên Đầu Gấu kia không ? Anh ta đang còn ngơ ngác không hiểu là ai chết thì tên bác sĩ nói với tên này rằng anh ta vẫn ngồi trong ô tô thì làm sao đánh chết được tên kia ? Tên lạ mặt nhìn anh ta có vẻ dò xét khó hiểu…. Nếu như tên này chết thật thì đây chính là một trong các “Huyền Thoại“ của cuốn “Những Huyền Thoại Của Đời Tôi“. Bởi vì đến bây giờ anh ta vẫn còn không thể giải thích được vì sao hắn chết và nếu đúng như vậy thì cho đến nay có tới năm hay bẩy tên giống vậy nhưng chỉ có vài ba tên chết, số còn lại vẫn sống (câu này mọi người nên tin là anh ta đã nói dối thì có lý hơn...).Chào mừng bạn đến với huyền không lý số
-
17-11-23, 01:03 #14
(Tiếp)
Khoảng độ 1 tiếng sau anh ta nghe thấy tiếng anh Lẹn (là trung đội trưởng của anh ta) gọi anh ta “Y ơi …mày ở đâu ?“ nhiều lần vọng lại ngày càng gần từ phía lán trại cũ. Lúc đó anh ta còn ngớ ngẩn đến mức không hiểu anh Lẹn tìm anh ta để làm gì ? Một y tá thấy vậy đã ra gọi và dẫn anh Lẹn vào. Lúc đó anh ta có nhìn thấy anh Lẹn ngó vào cửa sổ nhìn thấy anh ta đang ngồi nhưng không vào gặp anh ta mà đi vào phía trong tìm bác sĩ. Tự nhiên anh ta nghe thấy mấy tiếng kêu bụp, bụp,… bụp…cùng tiếng chửi của anh Lẹn “Đ…mẹ mày, mày quẳng lính của bố mày thế hả….“. Rồi ngay sau đó anh ta nghe thấy tiếng hự…của anh Lẹn. Một lúc sau thấy anh Lẹn (chắc là đã tỉnh lại sau khi bị tên mặt lạ đánh bất ngờ nên bị ngất) nói một cách mệt mỏi với 2 người lính đi cùng với anh Lẹn rằng “Ra Thuận Châu gọi ngay đại đội trưởng Nguyên về đây và nói cho ông ấy biết là chúng nó đang muốn giết thằng Y“ (lúc đó đại đội trưởng đang chỉ huy lính khai thác cát ở đó).
Chắc là bắt được xe để đi nhờ (vì cách xa tới 20 km) nên chỉ sau khoảng 1 hay 2 tiếng đã thấy đại đội trưởng bước xuống từ 1 chiếc ô tô rồi đi vào. Sau đó anh ta nghe thấy tiếng của đại đội trưởng nói “Sao lại đến nông lỗi này…“ (chắc là anh Lẹn bị đánh và bị trói…... Mãi gần đây anh ta mới phỏng đoán là : Khi tên bác sĩ bị mấy trưởng đấm đá của anh Lẹn thì đã gục hẳn nhưng anh Lẹn không ngờ rằng tên lạ mặt lúc trước cùng bác sĩ hỏi anh ta là một tên mật vụ là tay chân của tên Quỷ Satan đã đi đến để điều tra cái chết của tên Đầu Gấu mà hắn thuê nên đã bị tên này đánh bất ngờ cũng gục luôn. Nếu đánh công khai thì còn lâu mới phân thắng bại vì anh Lẹn là 1 đặc công có đẳng cấp). Rồi anh ta nghe thấy đại đội trưởng nói rằng “Đây là thư của…“, sau đó một bầu không khí đã chìm sâu vào sự im nặng khó hiểu, vì chả nhẽ tất cả họ đã đi đâu mà không thấy câu nói nào nữa ? Nhưng chắc chắn tên bác sĩ và anh Lẹn phải nằm viện và ra tòa sau đó vì mãi sau khoảng 3 đến 4 tháng mới thấy anh Lẹn trở lại trung đoàn còn tên bác sĩ thì “mất hút con mẹ hàng lươn“ luôn (chắc đang ngồi bóc lịch). Vậy thì lá thư đó là của ai và nội dung của nó nói gì mà tất cả phải im nặng như vậy ? Và anh ta vẫn còn nhớ khi mà cả trung đoàn lại rút về Nà Sản để chuyển sang trực chiến chuẩn bị cho cuộc chiến biên giới 1979, đại đội trưởng Nguyên có nói với anh ta rằng “May có anh Lẹn chứ không thì mày chết từ lâu rồi“. Ấy vậy mà lúc đó anh ta chả hiểu nó lại quan trọng đến như vậy, vẫn cứ nghĩ rằng đó chỉ là một chuyện xẩy ra “Hàng Ngày Của Huyện“. Đến giờ anh ta rất mong muốn được gặp lại anh Lẹn để trả ơn công anh đã giúp anh ta thoát khỏi cái chết bởi tên Quỷ Satan này (nếu có ai biết xin chuyển thông tin đến E-mail của tôi là vulong007@yahoo.de. Tôi thay mặt anh ta xin cám ơn trước).
Trước khi được xuất ngũ vì lý do yếu sức khỏe (đúng 18 tháng trong quân đội) anh ta được điều về làm liên lạc tại trung đoàn bộ. Một lần ngay trong phòng trực chiến của trung đoàn bộ, anh ta nói to vài lần : “Tao căm thù chủ nghĩa Khoa Học này“. Không ngờ thủ trưởng trực chiến hôm đó từ ngoài bước vào và nói với anh ta “Không được, như vậy không được! Khoa học là Khoa học còn chủ nghĩa C.S. có phải là chủ nghĩa Khoa học hay không thì lại là một chuyện khác“. Lúc đó anh ta nghĩ… à hóa ra mọi người đều biết cả nhưng lại không ai dám nói công khai trên báo chí…..chỉ vì có quá nhiều những tên làm tay sai cho tên Quỷ Satan này mà thôi.
Chú Giải : Đến giờ thì anh ta đã khẳng định tên Quỷ Satan này đã dùng mọi cách để có thể giết chết anh ta một cách êm thấm, mục đích để không một ai có thể nghi ngờ do chính bàn tay của hắn đạo diễn (kiểu ném đá dấu tay). Chắc chắn hắn đã lên phương án ngay sau khi được thủ tướng Phạm Văn Đồng giao nhiệm vụ cho hắn bảo vệ và giúp đỡ anh ta (từ khi anh ta còn học lớp 3 hay 4 gì đó). Tên Quỷ Satan này đã tự tạo ra các hồ sơ, sự việc cùng các ảnh chụp để kết tội anh ta bị nghi làm gián điệp cho Mỹ Thiệu. Bằng chứng là đến giờ anh ta vẫn còn thấy sợ và nhớ như in những con mụ chuyên đi các nơi để đổi lông Gà, lông Vịt thời đó thường cố tình tiếp cận anh ta với ánh mắt rợn gáy cùng những câu nói với anh ta có vẻ như các ám hiệu để bắt liên lạc (giống như nội dung các cuốn chuyện bắt gián điệp được bầy bán trong các hiệu sách thời đó).
Với anh ta đã là như vậy thì chắc chắn muối căm thù của hắn với bố anh ta càng đáng sợ hơn. Bằng chứng là bố của anh ta bị đẩy đi chiến trường C (ở Lào) làm đại đội trưởng cho một đội lái xe vận tải hàng hóa cho chiến trường Miền Nam. Nhưng âm mưu của hắn đã thất bại, vì bố của anh ta là đội trưởng nên luôn ngồi bên tài xế để quan sát máy bay Mỹ và trong một lần đã thoát chết vì kịp nhẩy ra khỏi xe tải khi thấy máy bay bổ nhào vào chiếc xe này. Mặc dù vẫn bị thương nặng bởi các mảnh đạn 12 ly 7 bắn nát ca bin văng ra trúng nhưng tài xế lái xe đó thì không kịp nhẩy ra. Bằng chứng thứ 2 là chắc chắn trong hồ sơ lý lịch của bố anh ta cũng có những tài liệu kết tội nghi làm gián điệp như anh ta. Vì sau khi bị thương, bố của anh ta đã chuyển về nhà máy Đại Tu ô tô này làm việc và được nhà máy này bầu làm bí thư chi bộ nhưng cấp trên (Huyện) đã gạt đi. Điều này rõ ràng cho biết trong hồ sơ lý lịch của bố anh ta có tài liệu của tên Quỷ Satan này đưa vào từ trước (mặc dù ông nội của anh ta đã đi Bộ Đội cho Pháp nhưng bố của anh ta vẫn là Đảng viên C.S., vì ông nội anh ta bị bắt đi lính trong đợt đưa sang châu Âu để đánh phát xít Đức trong Đại Chiến 2, năm 1946 về nước đã tham gia Việt Minh…).
(Năm 1981 tên Quỷ Satan - trùm mật vụ - này đã làm tới chức Bộ Trưởng bộ… hơn 10 năm.)Chào mừng bạn đến với huyền không lý số
-
17-11-23, 01:13 #15
Bổ xung thêm 2 ví dụ còn thiếu phần trên
Một trong các trường tương tự (sau khi đã tốt nghiệp đại học)
Một lần anh ta đi chơi với bạn thân cùng học thời phổ thông và trước khi về nhà của anh bạn cả 2 đã ghé vào một phiên chợ đã tàn (vì đã xế chiều) để mua chút thức ăn. Khi đến cổng chợ ông bạn nhìn anh ta có vẻ ái ngại, thấy vậy anh ta hỏi “Có gì vậy ?“. Người bạn trả lời “Ngại cho ông thôi“. Anh ta liền Húng lên nói “Sợ Quái Gì ?“. Thế là họ vào chợ và anh ta đã hiểu vì thấy 2 tên ra nghênh đón họ. Anh bạn liền nói “Ông đứng đây nhé“ rồi một mình dắt xe đạp tiến lên như không biết gì. Một thằng trong bọn đã dựt trộm chiếc đòn gánh của người bán hàng xông tới ông bạn, rồi cuộc chiến bắt đầu. Anh ta rất yên tâm (vì võ gậy là sở trường của bạn anh ta), đang theo dõi cuộc chiến thì bỗng nhiên anh ta phát hiện tên còn lại ở ngay cạnh, một tay hắn xoắn vào 3 sợi dây xích của cái cân đĩa đang vung lên muốn quật quả cân sắt ở đầu kia cái cân vào đầu anh ta. Một tình thế vô cùng nguy hiểm, cấp bách và quá bất ngờ nên anh ta chỉ kịp lắc đầu ra sau rồi chuẩn bị nhẩy lùi lại để tránh quả cân quăng trúng đầu mình. Trong đầu anh ta lúc đó chỉ kịp nghĩ “Mày phải chết“. Và rồi anh ta không cần đợi quả cân văng mất đà để xáp vô ra đòn quyết định nữa, đã thấy tên này ôm bụng gục xuống cùng với quả cân đang rơi tự do. Chỉ một vài phút sau đó thì bạn của anh ta đã cướp được đòn gách của tên kia và hạ gục tên này trong chớp mắt bằng một cú thúc cực hiểm vào ngực. Sau này bạn anh ta cho biết sau 2 tuần cả 2 tên này đều chết và trước khi chết chúng đã nói với mọi người rằng bị anh ta đánh bằng nội công và ông bạn của anh ta đã hỏi anh ta học được nội công của ai (vì trước đây 2 người khi còn trẻ được bố của ông bạn này dạy võ cho nhưng anh ta chỉ học một thời gian rất ngắn rồi bỏ vì thấy kết quả học tập văn hóa ở trường phổ thông xút kém) ? Anh ta nghĩ cứ cho rằng anh ta tiếp 1 thằng đi thì còn thằng kia rõ ràng là bạn của anh ta đánh chứ đâu phải anh ta mà sao cả 2 tên đều nói do mình anh ta đánh bằng nội công ? Cuộc chiến này xẩy ra (sau đó anh ta mới biết) là thù hằn giữa bạn anh ta với 2 tên kia chỉ vì chúng là những tên chuyên nghiệp, chuyên đi ăn trộm, ăn cướp cả ban ngày lẫn ban đêm ở vùng đó mà ông bạn của anh ta khi gặp chúng ức hiếp người dân đều ra tay “Lãng Tử Giang Hồ“ giúp người bị hại.
Một trường hợp tương tự nhưng không chết xẩy ra khi anh ta còn ở trong trại tị nạn ở Đức
Không biết có phải bọn Quỷ Satan VN ở Đức đã bắt tay với mật vụ Đức để thuê và đưa tên này về một trại cách trại của anh ta không quá 1 km (đều cùng ở một thị trấn) để giết anh ta hay không ? Nhưng chắc chắn đây là một cao thủ võ lâm thực thụ bởi vì nó đã đấu công khai với một vị đặc công nước của VN tị nạn trong cùng trại với hắn trước mặt của nhiều người trong trại đó đứng xung quanh để cổ vũ. Kết quả cuối cùng không phân thắng bại nhưng phần thắng có vẻ nghiêng về phía tên kia nên hắn tỏ vẻ rất hãnh diện. Theo lời kể của vị đặc công nước này thì cả 2 đã không ra những đòn chí mạng (vì chỉ là đấu phân cao thấp chứ không phải trả thù) nhưng vị này phải thừa nhận đã đánh trúng nhiều điểm yếu (huyệt đạo) trên cơ thể nó nhưng đều vô hiệu.
Mục tiêu chính của tên này là anh ta chứ không phải vị đặc công nước kia. Hắn thường sang trại tị nạn của anh ta chơi (vì 2 trại tị nạn lúc đó hầu hết là người Kosovo – Nam Tư cũ - như hắn) rồi tìm cớ gây sự với anh ta. Một cao thủ thực thụ chả bao giờ đi so tài với những người như anh ta trông lúc nào cũng như một thằng hâm, thần kinh hay tâm thần, nếu có thì chỉ có những tay Gà Vịt mà thôi. Vậy thì hắn muốn gây sự với anh ta rõ ràng có chủ định từ trước, và rồi cuối cùng hắn cũng đã tìm ra được lý do để gây sự. Một lần anh ta thấy 1 đứa trẻ con trong trại đến mách anh ta rằng thằng trẻ con tên B dẫm lát vườn rau cải cúc của anh ta (ở ngay cạnh bàn bóng bàn đặt trong sân đỗ ô tô của trại). Anh ta đã dẫn thằng bé tên B này ra vườn rau xem sao thì quả nhiên đã bị dẫm lát. Anh ta liền hỏi thằng bé ai sui mày dẫm thì thằng bé chỉ luôn 1 thằng đang đứng đánh bóng bàn ngay đó. Anh ta nhìn và nhận ra hắn nhưng chỉ cười đểu rồi đi về nhà không thèm quan tâm tới những câu nói có vẻ chửi bới của tên này (cho đến bây giờ, sau 30 năm ở Đức anh ta cũng hầu như chỉ biết một vài câu tiếng Đức đơn giản, vì anh ta đã thề không học tiếng Đức từ những năm đầu tới Đức) lấy quần áo mới giặt xong cùng cái giàn sắt ra phơi ngay cạnh cửa sổ phòng của mình. Thấy vậy tên này cùng đồng bọn đi tới chắc chửi bới anh ta với mục đích cố tình gây sự. Anh ta không nói gì, vừa phơi quần áo vừa thỉnh thoảng nhìn hắn rồi cười tỏ vẻ khinh thường. Bất ngờ 1 cú đá được tung ra, lúc đó anh ta không biết là không kịp tránh hay không thèm tránh ? Trong đầu anh ta chỉ kịp lóe lên ý nghĩ “Nó không thể chết được“ (bởi vì nếu nó chết thì anh ta sẽ bị bắt, dĩ nhiên rơi vào bẫy của chúng là bị tống giam cùng nhiều tên khác trong 1 phòng, khi đó thì …là…mà sẽ đến ngay tức khắc không thể tránh được). Tức thì anh ta thấy hắn gục xuống ngay tức khắc và ôm bụng quằn quại. Sau vài ba lần hắn vùng đứng dậy nhưng không kịp ra đòn lại gục xuống ngay. Hai tên đồng bọn thấy vậy liền vào dìu hắn ra ngồi trên cây gỗ đặt để ngăn cách sân đỗ ô tô với bên ngoài. Anh ta vẫn thản nhiên đứng phơi tiếp quần áo và thỉnh thoảng nhìn hắn cười đểu. Tức quá, một lần nữa hắn lại vùng đứng dậy lao thẳng tới anh ta nhưng lại gục xuống chỉ sau vài bước chân. Và rồi lại một lần nữa anh ta ngơ ngác không hiểu sao vị đặc công nước đã đến dò hỏi anh ta quanh đề tài nội công như anh bạn trước.Chào mừng bạn đến với huyền không lý số
-
21-11-23, 07:06 #16
Xóa vì đăng nhầm...........
Chào mừng bạn đến với huyền không lý số
-
29-11-23, 04:26 #17
5 – Lá thư của thủ tướng Phạm Văn Đồng
Gần 10 năm trở lại đây anh ta mới lục lọi lại ký ức để cố tìm ra lời giải cho câu hỏi vì sao gần 40 năm trước (1977) một bầu không khí im lặng đầy bí hiểm đã bao trùm lên toàn bộ cái trạm xá dã chiến khi mà anh ta nghe thấy đại đội trưởng Nguyên nói “Đây là lá thư của…..” ? Và rồi anh ta đã nhớ ra được là vào dịp tết âm lịch năm 1977 anh K có lên đơn vị thăm anh ta (thuộc đại đội 5 đang đóng tại Nà Sản) và chỉ sau đó vài tháng anh K lại lên thăm anh ta lần nữa.
Nhưng lần sau này đơn vị của anh ta đã chuyển tới huyện Mai Sơn cách chỗ cũ khoảng 5 km. Đơn vị này đóng ở trong các ngôi nhà còn lại của viện 6 trước đó đã ở khi sơ tán. Đây là một nơi trong rừng già với núi đá cùng con suối lớn uốn khúc chẩy qua, nó quả thực là một nơi nghỉ mát lý tưởng, không thua kém với bất kỳ nơi nghỉ mát nào trong rừng núi cả. Không khí và cảnh vật ở đây hoàn toàn trái ngược với không khí nóng nực ngột ngạt của thung lũng Nà Sản không có cây cối cùng với các cơn gió Lào khô khan làm cho con người khó chịu vô cùng… Trong quãng thời gian ở đây Khánh Trắng đã xuất hiện với tư cách là Đại Ca của lính Hà Thành muốn bắt anh ta phải vào hội lính Hà Thành của hắn (vì anh ta chỉ chơi chủ yếu với lính Đông Anh và tiểu đội trưởng là người dân tộc Mường) nhưng anh ta đã bỏ ngoài tai các lời đe dọa của Khánh Trắng. Sau đó anh ta không hề bận tâm tới Khánh Trắng, chỉ nhớ có lần đại đội trưởng Chung lúc đó có nói với anh ta “Đừng va chạm với Khánh Trắng” . Chắc lúc đó đại đội trưởng đã có bản sao bức thư này nên mới quan tâm đến anh ta như vậy, và rất có thể đại đội trưởng đã đề nghị cấp trên chuyển Khánh Trắng đi nơi khác ngay sau đó vì sợ anh ta gặp bất lợi bởi Khánh Trắng ?
Lần lên thăm này anh K nói lấp lửng với anh ta rằng đã tới công an trưởng (sếp) của quận Hoàn Kiếm để sao y bản chính 1 bức thư (lúc đó anh K nói gì thì anh ta chỉ biết vậy, không hề hỏi bức thư của ai,…). Vị sếp này nói với anh K rằng “Tôi không có đủ tư cách để sao y bản chính bức thư này” và đã viết thư tay giới thiệu thẳng anh K tới gặp sếp của sở công an Hà Nội (chắc phải cỡ thiếu tướng). Vị này còn nói thêm với anh K rằng “Anh cứ yên tâm lên đó đi tôi sẽ gọi điện báo cho ông ta biết ngay”. Quả đúng như vậy, khi anh K tới sở công an Hà Nội thì người bảo vệ đã gọi điện báo lên sếp và anh K được mời vào gặp sếp ngay. Rồi anh ta phỏng đoán lá thư muốn sao y bản chính này chính là lá thư của thủ tướng Phạm Văm Đồng.
Anh ta nghĩ lại lần lên thăm anh ta lần đầu chắc đại đội trưởng đại đội 5 của anh ta đã được đọc lá thư này cùng với lời xin của anh K muốn đại đội giúp đỡ anh ta. Và chắc đại đội trưởng đã khuyên anh K về sao y bán chính lá thư này vì chỉ khi có bản sao thì đại đội mới có thể giúp đỡ anh ta “Thuận Tiện“ được.
Chỉ khi lá thư này là của thủ tướng Phạm Văn Đồng thì mới có thể giải thích được vì sao một bầu không khí im lặng khó hiểu đã bao trùm lên toàn bộ cái trạm xá dã chiến khi đại đội trưởng Nguyên đưa lá thư này cho mọi người ở đó đọc.
Và cũng chỉ có lý do này thì mới có chuyện quận trưởng công an quận Hoàn Kiếm mới phải nói “Tôi không có đủ tư cách để sao y bản chính bức thư này” rồi giới thiệu anh K nên gặp cỡ thiếu tướng là sếp của sở công an Hà Nội.
Vậy thì nội dung của bức thư này nói gì ?
Anh ta nhớ lại và đã khẳng định lá thư này là của thủ tướng Phạm Văn Đồng. Bởi vì vào 1 hôm tại nhà của anh K (khi anh ta là sinh viên năm thứ 2 hay 3 gì đó đang còn ở nhờ nhà anh K tại khu tập thể “Thất Bại“ gần đài truyền hình Giảng Võ), lúc đó có sự hiện diện của 3 người, trong đó có vợ chồng anh K cùng một người tầm thước khoảng 40 tuổi mà sau anh ta biết đó chính là người đã trực tiếp tới trường đại học Kinh Tế - Kế Hoạch xin anh K về làm việc tại Ủy Ban Kế Hoạch Thành Phố Hà Nội (và chắc cũng là người xin cho vợ anh K - cùng lớp và cùng khóa, chưa cưới - về làm việc tại Ủy Ban Kế Hoạch Nhà Nước - vì có thủ tướng Phạm Văn Đồng đứng đằng sau mà ?). Vợ của anh K kéo chiếc bàn cà phê (mà anh ta tự đóng) ra giữa phòng và gọi anh ta ra ngồi, sau đó đặt 1 bức thư lên trên bàn và bảo anh ta đọc. Anh ta có cầm bức thư lên đọc thì thấy viết “Người cầm lá thư này phải có trách nhiệm giúp đỡ người có tên là ….Y…”. Anh ta thấy lá thư nói đúng họ tên và ngày tháng năm sinh của mình thì cảm thấy nực cười không thể chịu được liền bỏ ngay xuống bàn, không thèm đọc tiếp nữa (mới chỉ đọc được mấy dòng còn hơn chục dòng nữa viết gì thì đến nay anh ta vẫn không hề biết cho dù có hỏi vợ chồng anh K và cô em gái ... tất cả họ đều chối như không hề biết đến lá thư này – vì sao họ phải sợ đến mức độ như vậy ?). Thấy vậy vợ của anh K liền nói …mày xem phía dưới là ai đã ký ? Anh ta liền cúi xuống nhìn thì thấy rõ ràng chữ ký của thủ tướng Phạm Văn Đồng cùng với dấu triện đỏ chót của văn phòng thủ tướng chính phủ thì lại càng không tin, coi đây là 1 sự bịp bợm gì đó. Bởi vì suốt từ thời thiếu niên quàng khăn đỏ tới giờ anh ta luôn luôn khiếp sợ bọn công an lúc nào cũng bủa vây anh ta, muốn giết anh ta thì làm sao có chuyện này cơ chứ ?
Rồi sau đó (anh ta nhớ) có 2 lần vợ chồng anh K đặt lá thư này lên mặt bàn mà anh ta vẫn thường ngồi học. Lần thứ nhất anh ta đang định cầm lên xem thì bất ngờ một cơn gió lùa từ cửa sổ bên kia qua của sổ bên này (căn hộ rộng 28 mét vuông có 2 phòng) đã thổi bay bức thư này từ tầng 5 xuống mặt đất. Sau đó 1 lúc có tiếng gọi anh ta từ phía dưới, anh ra ban công xem thì thấy người đứng dưới đất giơ lá thư ra hỏi có phải lá thư của anh ta hay không ? Anh ta liền đi vào, coi như không có chuyện gì xẩy ra (sau đó người này đợi anh K đi làm về và đã đưa lá thư cho anh K). Còn lần thứ 2 anh ta cũng chưa kịp đọc thì thấy em gái ruột của vợ anh K đến chơi cầm lên đọc có vẻ chăm chú. Anh ta có hỏi cái gì vậy thì thấy cô này chỉ cười không nói…, chắc cô ta nghĩ rằng anh ta hỏi đùa rồi cất lá thư lên giá sách. Từ đó mọi cái rơi vào quên lãng, vợ chồng anh K không thấy nói đến lá thư này nữa nên anh ta từ đó hầu như đã quên hẳn nó. Giá như lúc đó vợ chồng anh K giải thích rõ ràng với anh ta vì sao có lá thư này và khuyên anh ta phải tin đó là sự thật thì mọi điều có thể tốt đẹp hơn sẽ đến với anh ta chăng ?
Chào mừng bạn đến với huyền không lý số
-
29-11-23, 04:36 #18
(Tiếp)
Nếu như lá thư này đúng là của thủ tướng thì nó xuất hiện khi nào và vì sao nó xuất hiện ?
Anh ta nhớ lại thì thấy vào giờ học thủ công khi anh ta còn đang học lớp 5, thầy giáo bảo mọi người vẽ bất kỳ bức tranh nào cũng được vào cuốn sổ tay tự đóng của mình đang để trên bàn trước mặt. Thế là anh ta cũng như chúng bạn cúi xuống cặm cụi vẽ nhưng anh ta vẽ 1 quả tên lửa Sam 1 hay Sam 2 gì đó vẫn hay để trên con đường quốc lộ số 38 qua làng anh ta ở. Khi thấy mọi người vẽ xong thầy giáo lại nói các em viết năm nào sẽ giải phóng Miền Nam ? Anh ta vô tư viết vào sổ tay vừa đóng xong của mình “Năm 1975 hòa bình sẽ đến với nhân dân Việt Nam”. Rồi năm 1975 hòa bình đã tới với nhân đân Việt Nam thật (riêng với anh ta thì sự kiện ngày 30/4/1975 đã được kể tỉ mỉ ở trên). Phải chăng sự thật về chủ nhân của các câu hỏi trên không phải của thầy giáo đó mà chính là của thủ tướng Phạm Văn Đồng (vì từ khi anh ta còn học lớp 3 hay 4 gì đó thủ tướng đã quan tâm tới anh ta rồi - như tôi đã viết ở trên) ? Nếu điều này là đúng thì có thể khẳng định lá thư của thủ tướng đã xuất hiện sau ngày 30/4/1975 và lý do xuất hiện là vì 2 sự kiện này đã trùng khớp với nhau và chỉ liên quan đến anh ta về năm 1975.
Một điều có thể khẳng định là thủ tướng Phạm Văn Đồng rất quan tâm, luôn cho người theo để bảo vệ anh ta nhưng đáng tiếc rằng những người bảo vệ anh ta lại hầu như toàn là tay chân của tên Quỷ Satan này (vì thủ tướng đã giao nhiệm vụ cho tên Quỷ Satan này bảo vệ và giúp đỡ anh ta). Do vậy đáng nhẽ anh ta luôn nhận được Phúc thì ngược lại luôn nhận được Họa. Vậy thì chả nhẽ thủ tướng vẫn không biết hay biết nhưng bất lực chăng ?
Cứ tạm thời cho rằng tên Quỷ Satan này là 1 trong những tên của cơ quan mật thám (phòng Nhì) Pháp trước kia sau được chuyển sang tay Mỹ nên mới ra tay trừ khử anh ta theo lệnh của quan thầy Mỹ thì tại sao sau này khi anh ta sang Đức xin tị nạn chính trị mà nó vẫn không buông tha, vẫn ra lệnh cho tay chân của nó bằng mọi cách giết anh ta?
Sau đây là 1 bằng chứng để chứng minh điều này:
Khi anh ta mới sang Tây Đức tị nạn được vài tháng thì có một lần đến chơi với bạn anh ta (cùng ở nhà máy Đại Tu ô tô…đi Tiệp Khắc) tại 1 trại tị nạn trong thành phố Muchen (Munich) thì gặp một người từ xa tới, không biết quen ai trong hội bạn mà anh ta đang ngồi chơi này. Gần cuối buổi chuyện trò hàn huyên thì người này nói rằng chủ nhật tuần tới sẽ đãi cả hội một bữa lòng lợn tiết canh (vì tại các lò mổ ở Tây Đức lúc đó người ta chỉ lấy một số ruột và tiết đủ để làm vuốt, số còn thừa thì bỏ đi). Thấy vậy cả hội không dấu nổi niềm vui mừng…. Không biết vì sao chủ nhật đó anh ta lại bị ốm, sốt nên không thể đi tới dự “Bữa Tiệc Quý Giá” này được (vì trại tị nạn của anh ta ở 1 huyện ngay bên ngoài thành phố Munchen, vẫn trong vùng hệ thống tầu điện ngầm - nổi hoạt động có tên gọi là U và S). Sau này bạn của anh ta kể lại thì gần 10 vị dự bữa tiệc đó, mỗi vị không phải chung đụng đều được 1 xe cấp cứu rửa ruột cho riêng mình ngay tại chỗ (vì không thể kịp chạy đến bệnh viện), rất may không có vị nào chết cả. Sau đó công an Đức đã bắt tên mang lòng lợn tiết canh này và rồi hắn đã khai rằng theo lệnh của mật vụ VN phải giết bằng được anh ta. Đây chỉ là 1 trường hợp nổi bật thôi còn sau đó và cho đến tận bây giờ (chắc bọn chúng rút kinh nghiệm không dám đầu độc tập thể như trước nữa) các vụ việc đầu độc đơn lẻ chỉ nhằm vào riêng anh ta. Như trong nước uống hay đồ ăn nhưng thông dụng nhất bọn chúng hay dùng là thuốc độc được đóng thành vỉ không khác gì các vỉ thuốc các loại mà chúng ta vẫn dùng. Khi hành động chúng bóc thuốc từ vỉ ra tung ra gần vị trí mà chúng muốn. Thuốc này không mầu, không mùi và không vị còn bốc hơi rất nhanh nên chúng thường xuyên dùng và dĩ nhiên anh ta được thưởng thức loại này như cơm bữa. Chỉ có điều là những tên được thuê chỉ tiếp cận anh ta 1 vài lần nên cứ tưởng anh ta không biết gì cả còn anh ta hít phải là biết ngay người vừa tung thuốc ra đó là ai, và rồi… nín thở (nếu trong ô tô) hay đi nhanh ra chỗ khác… Sau này bọn chúng còn dùng đến chất phóng xạ (năm 2014) hòng giết anh ta (giống như đầu độc bằng phóng xạ giết ông Nguyễn Bá Thanh) nhưng chúng không thực hiện thành công vì biết anh ta đã mua máy dò phóng xạ….
Chắc lúc nào anh ta cũng nhớ đến các thiếu nữ ở vườn đào trước đây đã Chài anh ta nên bây giờ anh ta mới có nhiều kinh nghiệm để nhận biết bọn Satan này khi chúng muốn Chài mình.
Vậy thì tên Quỷ Satan muốn giết anh ta nhằm mục đích gì ?
Thân Cộng (giúp thủ tướng…như phần “Đáp Án” mà tôi đã đưa ra ở chủ đề “Thánh Nhân Trong Sấm Trạng Trình…”), nó muốn giết… rồi chống Cộng (sang tị nạn bên Tư Bản), nó cũng muốn giết thì rõ ràng mục đích giết người này không phải vì chính trị mà chính là chúng muốn khử nhân tài của đất Việt. Những tên Quỷ Satan này ngấm ngầm thủ tiêu, sát hại các nhân tài đất Việt từ trong trứng nước. Trường hợp như anh ta còn sống được đến nay quả thực là một Huyền Thoại thực sự. Đáng tiếc là cho đến bây giờ bọn Quỷ Satan này càng ngày càng nhiều và vẫn không hề run tay giết người thực hiện mệnh lệnh của quan thầy chúng.
Sau thời đại Đồ Đểu này rồi sẽ đến thời đại Đồ gì nữa đây ?
Chú Giải : Đã kiểm tra lại vụ đầu độc bởi “Lòng lợn tiết canh” thì thấy không nặng như ông bạn anh ta kể như vậy, đáng tiếc rằng anh ta và mọi người ở bữa tiệc đó đã mất liên lạc với bạn anh ta hơn 10 năm nay (sau lần anh ta về VN đầu năm 2006). Lần đó anh ta có điện thoại với ông bạn đó đang nuôi Tôm ở Cà Mau nhưng không dám vào thăm vì ở Hà Nội anh ta luôn phải cố thủ trong phòng, tất cả các khe cửa sổ và cửa ra ban công anh ta bịt lại bằng băng dính. Do vậy anh ta đã thoát bị ho, viêm phổi nhưng một nữ giáo viên ở trọ nhà của bố mẹ anh ta ở tầng dưới (tiền mua đất và xây nhà là của anh ta) bị ho nặng hàng tháng không khỏi. Một lần anh ta có nói với vị nữ giáo viên này là có muốn biết vì sao bị ho nặng như vậy không? Và rồi sau đó anh ta đã kể hết cho vị nữ giáo viên này biết để đề phòng như anh ta.
Không biết bọn Satan này đã làm gì bạn anh ta không mà anh ta và mọi người ở Đức đã mất liên lạc với bạn anh ta kể từ lúc đó?
Nhưng một điều chính xác là bạn của anh ta đã nói người mang lòng lợn tiết canh đã khai với công an Đức là theo lệnh cấp trên (mật vụ VN) muốn giết anh ta. Bởi vì một thời gian sau mật vụ Đức luôn cho người theo sát để bảo vệ anh ta đến mức độ một vị người Việt (trong ban Kháng chiến – chống Cộng) làm việc với mật vụ Đức đã bảo anh ta rằng “Bọn Đức nó than rằng bảo vệ anh ta tốn kém quá”. Đây chính là lý do sau này, vì sao mà Tổng bí thư Nông Đức Mạnh đã phải sang Đức (đầu năm 2004) theo lời yêu cầu của thủ tướng Đức là Gerhard Schröder để cùng gặp tên Phù Thủy của tiểu bang này khi hắn chối bay chối biến là không ra lệnh giết anh ta (vì trả thù bởi chính anh ta đã dự đoán đúng thủ tướng Helmut Kohl đã dùng quỹ đen này để tổ chức bầu cử giả - tức dùng tiền để mua phiếu bầu cho mình) mà đẩy tội sang cho mật vụ VN (sẽ viết sau).Chào mừng bạn đến với huyền không lý số
-
10-12-23, 17:26 #19
6 - Đời sinh viên
Rồi cuối năm 1978, sau 2 năm gián đoạn, anh ta đã toại nguyện khi được nhập học vào khoa tự nhiên của trường “Đại Học Tổng Hợp Hà Nội” (nay là trường Đại Học Quốc Gia Hà Nội) mà mới trước đó vài tháng anh ta cứ ngỡ đó chỉ còn là một ước mơ mà thôi.
Ngay những hôm đầu tựu trường, lớp chỉ có 20 người nên lớp rộng rãi, thoái mái khiến mọi người đều vui mừng nhưng ngay sau đó 20 mật vụ bên công an được gửi sang học đã làm cho lớp trở thành chật chội cùng với không khí ngột ngạt… nhất là đối với anh ta luôn khó chịu với các đối tượng này từ khi còn quàng khăn đỏ. Tất nhiên anh ta biết chỉ có vài ba trong số này là có nhiệm vụ theo dõi, giám sát anh ta nhất cử, nhất động để rồi báo nên cho quan thầy chúng. Thấy mọi người trong lớp có vẻ khinh thường nên mấy tay mật vụ này thanh minh là họ cũng có đủ điểm để vào trường này. Nghe thật tức cười vì họ lấy điểm của đề thi bên đó ra đòi so với số điểm của đề thi bên này (vì vào thời gian đó đã có chuyện thi vào trường nào thì làm đề thi của trường đó). Các năm sau thì không còn chuyện gửi sang học kiểu này nữa mà muốn gửi sang học thì phải sang thi đề của trường này. Nhưng dù sao anh ta cũng cám ơn một người bạn (cùng ở làng Lương Sử nơi anh ta sinh ra trước đây) trong nhóm mật vụ này vì anh ta đã ngăn cản nhiều vụ mà một số người trong nhóm này muốn ám hại anh ta.
Vào trường với sức khỏe kiệt quệ cùng với nền kinh tế của đất nước bước vào suy sụp (vì không còn sự viện trợ của các nước XHCN) nên sức khỏe của anh ta thật đáng ngại cho việc học tập và nghiên cứu (thêm các tài liệu bổ xung cho giáo trình học). Nhưng một điều may cho anh ta là ngay trong cuộc chiến biên giới đầu năm 1979, hạm đội Thái Bình Dương của Liên Xô đã vào Vịnh Bắc Bộ để phong tỏa đường biển, mục đích ngăn chặn Trung Quốc tấn công VN bằng đường biển. Khi đó hạm đội này đã đánh bắt cá “Bất Hợp Pháp” ở vịnh Bắc Bộ rồi bán giá rẻ cho VN. Cho nên các trường đại học, trong đó có trường của anh ta được ăn cá đông lạnh này liên tục. Chính vì vậy mà sức khỏe của anh ta không đến nỗi nào, không những anh ta có đủ sức khỏe để học giáo trình được dạy mà còn sức để tham khảo thêm các tài liệu ở thư viện của trường (anh ta xin được ở nội trú vì mặc dù hộ khẩu của anh ta ở nội thành Hà Nội nhưng nhà lại ở huyện Gia Lâm).Chào mừng bạn đến với huyền không lý số
-
10-12-23, 17:27 #20
6 - Đời sinh viên
Rồi cuối năm 1978, sau 2 năm gián đoạn, anh ta đã toại nguyện khi được nhập học vào khoa tự nhiên của trường “Đại Học Tổng Hợp Hà Nội” (nay là trường Đại Học Quốc Gia Hà Nội) mà mới trước đó vài tháng anh ta cứ ngỡ đó chỉ còn là một ước mơ mà thôi.
Ngay những hôm đầu tựu trường, lớp chỉ có 20 người nên lớp rộng rãi, thoái mái khiến mọi người đều vui mừng nhưng ngay sau đó 20 mật vụ bên công an được gửi sang học đã làm cho lớp trở thành chật chội cùng với không khí ngột ngạt… nhất là đối với anh ta luôn khó chịu với các đối tượng này từ khi còn quàng khăn đỏ. Tất nhiên anh ta biết chỉ có vài ba trong số này là có nhiệm vụ theo dõi, giám sát anh ta nhất cử, nhất động để rồi báo nên cho quan thầy chúng. Thấy mọi người trong lớp có vẻ khinh thường nên mấy tay mật vụ này thanh minh là họ cũng có đủ điểm để vào trường này. Nghe thật tức cười vì họ lấy điểm của đề thi bên đó ra đòi so với số điểm của đề thi bên này (vì vào thời gian đó đã có chuyện thi vào trường nào thì làm đề thi của trường đó). Các năm sau thì không còn chuyện gửi sang học kiểu này nữa mà muốn gửi sang học thì phải sang thi đề của trường này. Nhưng dù sao anh ta cũng cám ơn một người bạn (cùng ở làng Lương Sử nơi anh ta sinh ra trước đây) trong nhóm mật vụ này vì anh ta đã ngăn cản nhiều vụ mà một số người trong nhóm này muốn ám hại anh ta.
Vào trường với sức khỏe kiệt quệ cùng với nền kinh tế của đất nước bước vào suy sụp (vì không còn sự viện trợ của các nước XHCN) nên sức khỏe của anh ta thật đáng ngại cho việc học tập và nghiên cứu (thêm các tài liệu bổ xung cho giáo trình học). Nhưng một điều may cho anh ta là ngay trong cuộc chiến biên giới đầu năm 1979, hạm đội Thái Bình Dương của Liên Xô đã vào Vịnh Bắc Bộ để phong tỏa đường biển, mục đích ngăn chặn Trung Quốc tấn công VN bằng đường biển. Khi đó hạm đội này đã đánh bắt cá “Bất Hợp Pháp” ở vịnh Bắc Bộ rồi bán giá rẻ cho VN. Cho nên các trường đại học, trong đó có trường của anh ta được ăn cá đông lạnh này liên tục. Chính vì vậy mà sức khỏe của anh ta không đến nỗi nào, không những anh ta có đủ sức khỏe để học giáo trình được dạy mà còn sức để tham khảo thêm các tài liệu ở thư viện của trường (anh ta xin được ở nội trú vì mặc dù hộ khẩu của anh ta ở nội thành Hà Nội nhưng nhà lại ở huyện Gia Lâm).Chào mừng bạn đến với huyền không lý số